Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - chương 7: Thay đổi


TỬ VY

Cũng không hiểu con bé này bị làm sao nhưng hiện tại trong đầu Tử Vy chỉ có một suy nghĩ làm sao để vứt được cô ta xuống. Cuối cùng con nhỏ này bao nhiêu cân vậy, cô có cảm tưởng mình đang là con bé mười tuổi ngày xưa phải vác theo cái sọt đất đi 5 cây số. Cả cơ thể căng cứng, Tử Vy nuốt nước bọt, chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi nhưng cái cảm giác gục ngã rồi bất lực ấy như trói chặt chân cô. Tử Vy vứt con nhỏ trên lưng xuống bậc tam cấp, nhìn cái đống lù lù trước mặt cô thở dài! 
Tự nhiên cô lại đi mang vào người một rắc rối! Mà thôi, không cứu thì cô còn dằn vặt hơn. Một vấn đề không nhỏ hiện tại là cô còn chẳng biết mình đang ở đâu, nhìn hơi rừng rú, hình như gần thủ đô ngoài mấy khu resort ra thì chẳng còn đâu thế này nữa. Lúc nãy Tử Vy bị chẹo chân vì chạy quá nhanh nên giờ cô thật sự không muốn đi tiếp nhưng vấn đề to lớn là một mình thì không sao nhưng còn cô tiểu thư kia, lại còn thêm cái chân bị thương nữa buộc lòng Tử Vy phải lết đi tìm chỗ ngủ tạm. 
Chạy tới chạy lui giờ thì không biết đây là nơi khỉ ho cò gáy gì! 
Tử Vy chán nản lấy cái khăn tay ra buộc cái chân đau, trái tim cô thắt lại cái cảm giác khó chịu này làm cô muốn nổ tung ra. Nghiến chặt răng Tử Vy dứt khoát dùng nó giúp cái chân này bớt đau khi di chuyển. Cũng chỉ là một cái khăn cũ đáng lẽ nên vứt từ lâu rồi mới phải, mà không sao chưa vứt cũng tốt giờ nó thực sự hữu dụng rồi. Tử Vy gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu tập trung tìm cách tiết kiệm sức lực mà vẫn có thể đưa được "tảng đá" này đi xa. Sau một hồi, cô trở về với cách cũ trực tiếp cõng! 
Lê lết mãi đến mức tưởng như giờ Tử Vy thật sự ngã xuống thì cô hoàn toàn không gượng dậy được nữa thì có một ... cái này thật sự cũ lắm rồi!
" Tr...m ...á xã ... T..." trong dấu ba chấm là những chữ bị mờ bong tróc gần hết hết sơn và rỉ sét hết cả chỉ chờ rơi xuống. Cánh cổng không kém phần long trọng cô mới chạm vào đã rơi xuống đất. Nơi này tệ khỏi bàn nhưng giờ chẳng phải là lúc kén cá chọn canh, Cô cố gắng dìu Phi Yến vào, cuối cùng cũng hiểu đây là một trạm xá nhỏ. Ném Phi Yến xuống cái giường Tử Vy thận trọng nhìn xung quanh, cô chỉ có một suy nghĩ thật sạch sẽ, ngay cả đồ dùng y tế cũng còn khá mới.
Tử Vy kiếm chút nước đút cho Phi Yến, con bé mất nước đến môi khô nứt nẻ. Tiếp tục kiểm tra chân của con bé, Tử Vy nhíu mày vết gì đây, vết cắn không giống, vết bị cào càng không giống, giống như là một bàn tay nắm chặt mà đầy gai. Vén ống quần âu lên là một màu trắng ngần với vết tơ máu đen đặc như bạch ngọc, cô lấy cây kim bạc đâm vào lập tức một màu đen đặc trào ra làm cây kim đen theo!
- Hay nhỉ! Có độc à!
Tử Vy từng đọc vài thứ về thuốc độc nên cô dám chắc độc này đi khá chậm. Cô nhanh nhẹn lấy găng tay y tế đặt lên vết thương rồi dùng miệng hút ra, làm khoảng năm lần thì vết tơ máu kia biến mất. Thở phào nhẹ nhõm, cô lấy nước muối rửa vết thương rồi băng lại. Tiếp tục cho Phi Yến uống thêm ít nước rồi mới tìm đồ ăn, cô chỉ ăn một cái bánh mì nhỏ, còn để lại cái lớn cùng hộp thịt cho ngày mai. Thế nhưng tay cô run lên làm mọi thứ thật gấp rút, lâu rồi cô không lo lắng đến vậy, cô sao thế này. Con bé này hay làm phiền cô, lại còn nói nhiều nữa, vừa rồi cô còn bày trò để đuổi nó đi nhưng giờ thì... Lỡ đâu cậu ta không tỉnh lại thì sao? Tử Vy lạnh cả người, giá lần trước được học về sơ cứu cơ bản nọc độc cô chú ý hơn chú thì tốt rồi! Không yên tâm cô kiểm tra lại vết thương của Phi Yến.
"Lo lắng giờ này cũng chẳng được gì" Tự trấn an mình, Tử Vy ngả lưng xuống cạnh Phi Yến, cũng lâu lắm rồi không ngủ hai người trên một chiếc giường rồi cô ngưỡng tưởng mình sẽ mất ngủ nhưng kì lạ là cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Có lẽ là do nhiệt độ của người bên cạnh, mùi vị ấm áp này thật thoải mái.
Tử Vy nhìn thấy con đường quen thuộc khi cô đi tới trường chỉ khác là nơi này chìm vào tăm tối thứ duy nhất còn chút ánh sáng là những con đom đóm xanh đó. Tôi lờ mờ nhận ra ngoài đom đóm còn rất nhiều bướm đêm xòe cánh tự do trong không trung, cô khẽ rùng mình. Mấy thứ nho nhỏ này, cô có vài kỉ niệm không mấy tốt đẹp với nó! 
Men theo đường cũng, cô không tin vào mắt mình đây là gì vậy? Nó là một ụ đất trồi lên như cái tổ dế tuôn ra một thứ chất lỏng đen đặc, cái thứ xền xệt ấy chảy xuống lăn từ từ đến khắp nơi. Cái mùi tanh tưởi bốc lên làm Tử Vy muốn ói, xen lẫn đó là một hùi hăng hắc hình như rất quen, thứ mùi này như muốn cào cấu vào phổi, giống như là lưu huỳnh và thứ gì nhỉ, quen lắm nhưng không làm sao nhớ ra nổi! Dằn vặt một lúc cô giất mình nhìn đám cháy đang lan rộng, lông tơ trên người dựng cả lên cả người cứng đờ vì mùi quen thuộc này. Cô nhớ rồi nó là nhựa thông! Thật là, đã lâu vậy rồi nhưng chỉ cần một tẹo hơi vị quen quen là cơ thể lại dở chứng ngay được. Cô muốn gào lên hỏi bọn họ tại sao! Tại sao lại làm thế? Rốt cùng cô đã làm gì sai, sao lại đẩy cô đến tận cùng khốn khổ như thế! Cả người run lên, cô sợ lắm, sợ những ngày tháng quá cô đơn ấy, những ngày mà sống đày đọa. Vì còn quá nhỏ hay được bao bọc quá kĩ, không khác gì một thiên thần bị tước đi đôi cánh đày xuống địa ngục tăm tối. Ba chưa từng nỡ tay đánh cô thế mà bọn họ không tiếc gì roi vọt lên người cô. Cả thế giới này đều quay lưng lại! 
Tử Vy nôn khan, dạ dày cuộn lại muốn tống tất cả những gì ở đó ra ngoài! 
Cô ngước lên nhìn một kẻ đang ngay cạnh cô, đó là một gã ngoài ba mươi bận một bộ đồ da không có gì đặc biệt ngoài một cái mũi bạc nhọn hoắt như diều hâu! Hắn đang thỏa mãn với cảnh tượng hiện tại! 
- Đẹp lắm! Đẹp lắm phải không? Nhìn đi, ta biết ngươi đang thấy nó, Trác Thiên Vũ! Ta đã tốn không ít thời gian hồi phục lại quân đoàn xác sống, rồi biến cả những kẻ sống thành xác sống! Ngươi nên thấy nó, Thiên Vũ! Nhìn chúng cắn xé nhau đi, hahaha! Sẽ giống như trước kia, ta sẽ nhìn ngươi bất lực nhìn tất cả chúng chết! Hahaha! 
Tử Vy khó chịu vô cùng, hắn đang nói về những kẻ đang điên cuồng dẫm đạp cào cấu nhau bằng những cái vuốt dài. một trong số chúng có lẽ từng là con người! Cô có cảm giác chúng là những kẻ nghiện ma túy đang thấy ảo giác. Đầu cô đau như búa bổ hình ảnh những con người đó không thể thoát ra khỏi vũng nước đen mà quấn lấy nhau rồi xé toạc nhau ra làm cô nôn nao, thậm chí máu của họ còn bắn ra chỗ cô, từng búng máu xuyên qua người như thể cô là không khí! 
- Ta biết ngươi đã thấy, Thiên Vũ, cự nhãn của ngươi đã mở rồi! Cho ta thấy đi Thiên Vũ khi mà ta nắm ngươi trong tay. Vùng vẫy đi! 
Người cô bủn rủn, mắt mờ đi, ngực phập phồng mà không thể thở nổi! Tử Vy cố mở to mắt nhìn kẻ bên cạnh ghi nhớ hắn, tay hắn cầm một con búp bê sứ tinh xảo. Nó mong manh xinh đẹp, mái tóc bạch kim tết đuôi sam, nhưng lại là búp bê nam, trên lưng đính chữ bằng hổ phách Ca Tịnh Nguyệt Viên - Dương Lâm. Lão mân mê con búp bê với sự phấn khích bệnh hoạn! 
Tiếng hét chói tai mài vào màng nhĩ thể hiện sự phấn khích! 
Thật may đó là cú hích kéo cô tỉnh dậy!
Phi Yến đang nhìn cô chằm chằm!
- Cậu mơ thấy ác mộng à? - Phi Yến hỏi dò!
- Ừ! - Cô đáp. - Ác mộng khủng khiếp nhưng chỉ còn nhớ là rất sợ thôi.
- Không sao chỉ là mơ thôi!
Tử Vy cụp mắt, có lẽ do lúc nãy cô sợ hãi quá độ nên mơ lung tung! Co người lại cô rúc vào người Phi Yến tìm hơi ấm!
Phi Yến thoáng giật mình, cái cách tình cảm này hình như hơi kì lạ rồi! Nhưng con người Phi Yến cực kì thích kiểu làm nũng này mà thuận tay ôm lại. Con bé người đầy mồ hôi, lúc nãy còn thở gấp giờ vẫn còn nghe thấy tiếng mạch đập. "Cậu ta thật sự rất sợ!"
- Chân còn đau không? - Tiếng nói nhỏ nhẹ lọt vào tai Phi Yến.
- Hình như không sao rồi! Chỉ hơi ê ê chút!
- Vậy thì tốt!
Con bé tiếp tục rúc vào người Phi Yến làm cô buồn cười, giống mẹ con thật đấy! Kể ra thì xét theo chiều cao cũng khá giống đấy! Trái tim Phi Yến như ngừng đập, con bé run rẩy trong tay cô. Nó khóc!
Chuyện này hơi khó hiểu nhỉ, thực ra là có chuyện gì? Tự nhiên Tử Vy thật trẻ con, làm nũng người khác, ngạc nhiên mà cũng hơi sợ!
- Không sao rồi mà! Phải không?
Phi Yến nói xong thì câm như hến vì nghe chẳng thuyết phục gì cả. Giờ có lẽ im lặng là vàng.
Cũng may Tử Vy không quá để ý con bé vẫn khóc!
- Tôi sợ! - Nó nức nở.
- Hể? Sao cơ!
- Tôi sợ lắm! Tôi sợ! Tôi không muốn ở một mình! Lạnh lắm! Làm ơn, cứu tôi với... cứu với... Tôi điên mất... đừng bỏ tôi lại một mình...
Phi Yến im lặng, ban đầu nhưng lời này vô cùng giống tiếng sao hỏa, vài câu không đầu không đuôi, cô còn chẳng thể hiểu nổi Tử Vy đang nói cái gì. Tay cô siết chặn hơn.
- Yên tâm! Tôi sẽ vẫn ở đây! Tôi không để cậu một mình nữa đâu!
Thái Linh tin cô làm được vậy thì chẳng có lý do gì cô nghi ngờ.
Phi Yến hít sâu làm hương cỏ mật tràn vào phổi, cô sẽ cứu được Tử Vy bằng bất cứ giá nào.
- Đừng chết! Không được chết! Có hiểu không! Ít nhất không được chết trước tôi!
- Hiểu! - Phi Yến vùi mặt vào tóc của con bé, cho mất bao lâu cô cũng phải làm được để hiểu rõ Tử Vy và cũng giúp nó sống tốt.
- Ngủ ngon, Tử Vy!