Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - chương 6: Mộng


PHI YẾN

Cú ngã làm tôi sưng vêu đầu, mọi thứ vẫn còn quay quay như chóng chóng . Phải nhanh chóng chạy thôi!
Đột nhiên tôi thấy có gì đó không đúng, hình như con ma kia không hề đuổi theo, mông lung mất một lúc không nghĩ đuợc gì tôi quyết đinh mặc kệ không nghĩ nữa. Không biết giờ là mấy giờ về muộn thì tôi cũng chẳng bao giờ bị mắng cả nhưng mà ánh nhìn lo lắng của mẹ làm tôi không chịu nổi. Mẹ toàn lo thái quá! Nhưng giữa hai đứa trong nhà thì người bị mắng luôn là Đức Thành, nhiều khi tôi có vài ý nghĩ quỷ dị, có khi nào chúng tôi không phải chị em ruột. Tuy nhiên nhóm máu và ngoại hình tương đối giống nhau nên chắc chỉ do tôi thích tưởng tượng nên mới có cảm giác ấy thôi.
Bầu trời đêm càng lúc càng u tối, không khí ngột ngạt hơn chả có vẻ gì giống như cơn giông sắp nổi như dự báo thời tiết. Kì quái!
Ngọn đèn lập lòe lập lòe phát ra vài tiếng khó chịu rồi bừng một màu xanh sau tiếng sét nổ!
"Ch...ết" 
Giật bắn mình, tôi nổi dà gà với mọi thứ xung quanh, cảm giác rờn rợn ở tứ phía chĩa đến! Tất cả đều nhắm vào tôi, giống như một con mồi!
Vài tiếng loạt soạt ở thùng rác có thể là chuột, nhưng giờ chỉ là con chuột thôi cũng rất đáng sợ. Tôi không tin có con gì bình thường ở đây! Lại gần hơn làm tim rộn trống ngực, tôi dán mắt vào đó! Tiến thêm một chút, rồi một chút...
Chớp mắt cả người tôi bị quăng xuống đất, cả người lăn đến xoáy cả chân! 
Tôi hít phải cát trên mặt đường đến nỗi ho sặc sụa, dùng sức đứng lên mà không được ngay cả cái chân cũng không tài nào thu về được! Nhưng sao chân tôi lại... 
Cổ họng tôi như xé toạc ra, tiếng hét như cào vào không khí, tôi cứ với mãi, cào mãi trên nền đất để thoát khỏi cái thứ đó. Nó là cái gì vậy? 
- Buông ra, buông ra, buông tao ra... AAAAAAA... 
Giống như ngàn cây kim đâm vào chân rồi từ từ hút máu ra. Một chút nhức nhối và mất cảm giác từ từ. Cả người tôi nổi da gà, đáng sợ hơn là sự bất lực hiện tại tôi gần như không nhúc nhích được, cái thứ đó đang hút từng chút từng chút một sinh lực! Cả người tôi căng lên chống trả nhưng càng lúc nó càng thít chặt hơn. Có phải tôi sẽ chết không? Tôi không muốn chết, tôi không muốn... 
Tôi không muốn bỏ cuộc, tôi còn muốn sống tiếp! Ai đó, cứu tôi với... 
Hai mắt trĩu nặng, tiếng thì thầm êm ái như hát, tôi đang nằm trên chiếc giường trong phòng mình, thật muốn ngủ! 
Tự nhiên đôi chân nhói lên, thứ gì đó rời khỏi thân thể tôi, giấc mộng ngọt ngào vỡ tan chỉ còn lại bàn tay gầy gò, cứng cáp nắm chặt tay tôi kéo đi. Chân tôi quá yếu chạy không lâu thì người đó kéo tôi lại cõng đi, người đó nói rất nhiều nhưng chung qui lại tôi chỉ nghe rõ nhất câu " tỉnh táo đi Phi Yến, đừng để tôi phải đánh cô" người này thật hung dữ! Tôi lịm dần đi trong mùi cỏ mật nhè nhẹ trên người đó! Cảm giác bình yên khó tả! 
Cơ thể tôi bay lơ lửng trong không trung, xung quanh là hàng ngàn thước phim kiểu cũ, thời nay dùng kĩ thuật số là chính gần như không có loại phim để mất công rửa nữa rồi, những thứ này thật sự rất thú vị, tuy là phim nhưng lại động đậy được! Tôi đẩy người đến một thước phim gần nhất, chạm nhẹ vào nó rồi bị hút vào! 
Căn phòng ấm áp này thật quen! Những người ở đây không thể nhìn thấy tôi, dù tôi có bày đủ trò kì quái trước mặt họ! Có ba người lớn trong phòng họ nói gì đó mà tôi chỉ có thể nghe thấy duy nhất lời nói của cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, cô ta khá xinh với mái tóc đỏ rực rỡ, giống như một ngọn lửa vậy! Kiểu quẩn áo đơn giản và chiếc máy ảnh trên cổ chứng tỏ cô ấy là nhiếp ảnh gia, sẽ đẹp hơn nếu trên người cô ta không có nhiều chuông như thế, cổ tay và chân đều đeo vòng có chuông bạc, nói thật đây giống như là một sợi xích trói buộc cô ấy hơn, trên áo của cô ấy còn vài sợi chuông nữa hình dạng vô cùng kì quái, tôi chưa từng thấy chuông tạc hình rắn trên đó. Thực ra cũng chẳng quan trọng lắm vì dù sao cô ấy cũng là gu của tôi, nếu được tôi muốn hẹn hò với một người như thế này! 
Nếu cô ấy đeo thêm một cặp kính nữa thì sẽ tuyệt lắm, tôi rất thích nhìn mắt người ta, khi nhìn vào mắt đối phương ta sẽ biết được họ đang nghĩ gì, cũng sẽ biết vài điều về đối phương ví dụ như họ là người nhanh bén hay khù khờ... 
- Tôi thích cô đấy, nhiếp ảnh gia! 
Đôi mắt ấy mang màu xanh của đại dương, một màu thăm thẳm có vẻ hơi có gì đó giống đôi mắt của Tử Vy, nhưng lại bao la hơn cảm giác thật sự tự do! Chỉ là nó rất buồn, nỗi buồn mà cô ấy phải cam chịu, đơn giản là sự chịu đựng vì ... vì... vì gì thì tôi không hiểu nổi chỉ biết nó hề bị đè nén như Tử Vy. Dường như cô ấy vui vì là người chịu đựng. 
- Tôi xin lỗi! Định mệnh chỉ cho phép một đứa trẻ sinh ra mang sức mạnh tiên tri của bùa chú của hai vì tinh tú là Nhật và Nguyệt. Thế nhưng có hai đứa trẻ cùng được sinh ra. Một là mặt trời, hai là mặt trăng, tuy tương sinh nhưng lại xung khắc. Chúng, dù là vô tính hay có chủ ý sẽ đến một lúc nào đó tiêu diệt nhau. 
Tôi thật sự ngạc nhiên đấy, giọng nói ấy đáng tin dù nó cứ như lời thoại trong phim truyền hình vậy! 
- Hai đứa trẻ không được phép ở cùng nhau, chỉ cần nhìn thấy sẽ chỉ còn lại một bởi trong mắt chúng đối phương là kẻ địch.
Nghe như truyện bị kịch thời phục hưng ý, nói thật tôi ghét cái loại ý vì nó chả có hậu gì cả! Mà như cô nói thì gặp nhau là chúng giết nhau à?
- Nhưng! Sức mạnh này không thể bị hủy đi như vậy! Thế giới này cần cả hai, thiếu một trật tự sẽ đảo lộn. Cách duy nhất! Chỉ có một cách duy nhất. Đó là! Phải ngăn cách hai đứa vĩnh viễn! 
- Không sống cùng ba mẹ ruột! Hai đứa trẻ sẽ ở hai nơi riêng biệt, tách xa nhau. Chúng không được biết về những bí mật này mà phải sống bình thường như những người khác. 

What! Đây là phim thật à?  Tôi không nuốt trôi mấy cái loại phim ảo tưởng này đâu. Biết mà, ra khỏi đây, ra khỏi đây thôi, ở đây là phim chuyển thể từ teenfic, đi thôi, đi thôi! Lối ra ở đây thế! Có chỉ dẫn không, tôi không muốn xem mấy cái nhảm nhí này nữa! 
- Để chắc chắn, ta sẽ đặt kết giới Phong Ấn, bùa chú ngăn cách, lời nguyền sinh đôi khóa sức mạnh của chúng lại. Ba lớp ngăn cách vững chãi khó mà giải được, cho dù đó có là pháp sư giỏi nhất. Nó gần như hoàn hảo.  
- Điểm yếu duy nhất! Chúng dễ bị bẻ gãy bởi sức mạnh tiềm ẩn của chính hai đứa.
Cô gái lấy ra sợi dây chuyền có mặt hình cỏ bốn lá, xanh non ở trong làn nước nhàn nhạt đột nhiên nóng rực lên, cuộn lại những hạt sáng xung quanh và đặc lại như máu. Nó thoát ra khỏi cổ cô gái chuông, dần tách đôi thành hai chiếc giống hệt nhau! Nhìn đẹp đấy, cũng hơi quen quen thì phải, nhưng nó cũng chẳng cứu vớt được cái cốt truyện hư cấu này! Cô gái đó bắt đầu nhẩm những lời gì đó rất kì lạ, từng vầng sáng chảy thành hình trôn ốc quanh cô, giống như một trận lốc xoáy tất cả cuộn lên rực rỡ, đôi mắt của cô ngày càng xanh hơn, mống mắt cuộn lên những hạt sáng trắng tinh khôi biến chúng thành bạch nhãn. Tôi chẳng màng nội dung câu chuyện này nhạt cỡ nào chỉ là đôi mắt đó thật sự có dòng chảy, trước khi kịp nhận ra từ đó một đôi rắn trắng xông ra nuốt lấy tôi. 

***

Không biết từ lúc nào trên cổ Phi Yến có một chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá đỏ như máu. Mặt vòng quay tròn xoắn dây lại rồi tháo ra, rồi lại co tròn lại.
Ánh sáng kết lại thành quả cầu nhỏ bao quanh cỏ bốn lá. Tách! Tách! Tách! Khe nứt rạch ngang quả cầu ánh, luồng sức mạnh giao thoa cuối cùng cũng có một bên thắng. Ánh sáng trắng dịu dàng xóa sạch màu đỏ ở một cánh lá, trán cô lờ mờ một vệt trăng non!