Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

# trái cấm

Tiếng vỗ của một tay 2: Nỗi sợ hãi

HẠ VY


Tôi nhớ những ngày rong ruổi khắp thế giới cùng bố! Pari, New York, Bắc Kinh... nhiều tới nỗi tôi không nhớ hết! Mỗi lần sẽ có vài ba buổi tiệc, mới đầu nó thu hút tôi, tôi vui vẻ nhảy múa cười nói với người bạn mới quen. Không khó để kết bạn! Thế nhưng tôi dần nhận ra những buổi tiệc này không vui như tôi tưởng, câu nói bông đùa chiếm vài phần trăm trong cuộc trò chuyện trong khi ánh mắt xem trừng, câu nói ẩn ý tưởng như muốn xé xác người đối diện làm tôi kinh sợ. Và! Khi nhìn lại, cạnh tôi chẳng có lấy một người bạn tử tế. Không có một ai! 
CÔ ĐƠN như nuốt trọn lấy tôi! Cũng không biết từ bao giờ tôi có thể giấu đi ánh mắt sắc sảo để tạo ra khuôn mặt ngây thơ đánh lừa người khác. Tôi không tin ai và chỉ tập trung phân loại đối tượng! Chiếm lấy những kẻ tôi cần và khiến kẻ khác ít nhất cũng phải tôn trọng tôi. Bọn họ không đủ sức chống lại tôi! Chưa từng! 
Tôi hoàn toàn trở thành một người mà cha mong muốn! Hoàn hảo và hữu dụng! 
Ánh hào quang càng rực rỡ nhắc nhở tôi không được thua cuộc! Tôi phải thắng bằng mọi giá! 

Có một hôm tôi đã khóc, khóc rất nhiều rất lớn cũng rất lâu mà chả vì bất cứ lý do gì! Trong cơ thể này có thứ gì đó rất đau đớn cắm sâu vào trái tim, đau lắm! 
Tôi hỏi " Tại sao nó lại đau đến vậy?" 
Nhưng không ai trả lời tôi! 
Ngày hôm ấy đã có một người nhìn thấy tôi khóc, người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tên cậu ta là Thiên Bảo! 
Cậu không dỗ tôi nín mà chỉ ngồi cạnh cho tới khi tôi tự mình lau khô nước mắt! Một kẻ kì lạ! 
Cuối cùng tôi cũng có một người bạn thật sự, một người cùng cười cùng khóc với tôi, tôi có thể nói với cậu ta đủ thứ mà không sợ bị phản bội. Giống như một chiếc gương, tôi với cậu ta hoàn toàn tương đồng! 
"Tương đồng" chỉ là tương đồng chứ không phải hoàn toàn! Tôi khao khát giống cậu ấy hơn, nhưng tại sao? Mọi thứ tôi có đều vượt trội hơn cậu ta, tôi hơn rất nhiều kia mà! 
Sau đó, tôi thấy Thiên Bảo tán tỉnh một cô gái, cô ta khá xinh và dù mới quen nhưng hai người họ đã thân mật tới mức khóa môi ngay trước mặt bao người! Lúc đó tim tôi đã chệch nhịp, nó thắt lại đầy khốn khổ! Khoảnh khắc ấy tôi đã nhận ra thứ mà tôi hằng ao ước. Quá hoảng sợ tôi bỏ chạy, chạy thật xa, xa tất cả mọi người! 
Trời ơi! Tôi nhớ mình cũng từng hôn, đó là một trò chơi nhỏ mà hình phạt là cô bạn người Anh muốn nụ hôn đầu của tôi. Cảm giác khi ấy rất kì lạ nhưng tôi chỉ nghĩ bởi mình chưa bao giờ... chưa làm điều đó bao giờ! Tôi sợ! Sợ vì mình đã nhận ra, tôi từng nhìn thấy những người yêu người cùng giới với mình, tất cả mọi người đều nói họ bị tâm thần, là kẻ bệnh hoạn, cặn bã tạo nên mọi tội lỗi và là phản đồ của chúa! 
Cổ họng tôi ứ nghẹn, tiếng rên hừ hừ khó chịu ậm ừ thoát ra. Tôi... Tôi thật bệnh hoạn! 
Không! Không thể chắc chắn như thế! Chắc chỉ là tôi nghĩ nhiều... 
Tôi đã chạy trốn, phủ nhận nhưng từ lúc ấy càng lúc tôi càng muốn nhiều hơn. 
Quá dễ dàng để đỏ mặt bối rối trước một cô gái, tôi muốn ôm muốn hôn lên môi họ. Tôi muốn hơn nữa... rồi tôi nhận ra nếu tôi là một người đàn ông vậy thì mọi chuyện đã khác. 
Đây mới là bản chất thật của tôi! 
Tôi sợ mỗi lần nghe thấy câu " Hạ Vy là một thiên thần" cái danh hão này như điệu cười nhạo rằng "ta biết bí mật của mi rồi, chỉ là là con quỉ đội lốt thiên thần thôi. Kinh tởm!". 
Một cây đèn dù đẹp đến đâu cũng không thể chiếu sáng chân đèn, tôi phải chấp nhận sự không hoàn hảo của mình

***

Tốt hơn hết nên sống một cuộc sống đã định sẵn! Trở thành chính trị gia theo như bố tôi muốn, lấy một người chồng, sinh con và chôn vùi bí mật động trời này vĩnh viễn! Sẽ ổn thôi, tôi sẽ làm được, phải không?
Những suy nghĩ trái chiều cứ nghiến lấy tôi, tôi không thể vượt qua cuộc sống khuôn khổ mà bố cho phép nhưng đâu đó trong tâm hồn, ngọn lửa khao khát ấy muốn bùng lên. Tôi muốn yêu một người nào đấy, cuồng nhiệt say đắm. Trút bỏ cái vỏ bọc giả tạo đẹp đẽ mà mục ruỗng của mình. Tôi muốn sống thật sự chứ không phải cái kiểu người như đi mượn thế này, cái thứ mọi người nhìn thấy đâu phải là tôi.
Phân vân, bối rối có lẽ chẳng thể ngừng lại nếu như cô gái ấy không xuất hiện! Nếu không có em có lẽ tôi đã lấy Thiên Bảo và bình an lừa người dối mình rồi. Là em đã cứu vớt tôi hay là hủy hoại tôi, dù là gì thì tôi cũng không còn là thiên thần nữa!