Thứ Bảy, 4 tháng 3, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - Chương 3: Thái Linh


PHI YẾN

Ở trường có vài tin đồn kì lạ làm người khác không khỏi muốn đi "hóng hớt" hơn nữa còn là về Ngọc Lan. Nghe đâu cô hiệu trưởng là trẻ mồ côi, đến lúc học đại học vì quá xuất sắc nên được một gia đình danh giá nhận làm con nuôi vốn dĩ là một gia đình có gốc Tây Âu thì lôi đâu ra cháu gái. Tôi cá là mọi người cũng chỉ đoán già đoán non thôi rằng Ngọc Lan là trẻ mồ côi và được nhận nuôi như hiệu trưởng vì nhìn Ngọc Lan đôi nét lai tây, rất nhẹ nhưng vẫn có. Điển hình là sống mũi cao ấy, người á châu không thể có sống mũi cao như thế, màu da của "cây nấm" cũng rất đặc biệt trắng đến tinh sảo, giống như búp bê vậy. Thế nhưng hình như Ngọc Lan rất mệt mỏi nên cậu ta nhìn như xác chết trắng bệch vậy, hai đầu mày hay nhíu lại, chỉ một chút thôi cũng đủ để cho thấy cậu ta rất nhiều tâm sự. 
Dù gì tôi cũng cho rằng tâm sự chính dấu hiệu của thiên tài! 
Lời bàn tán rất sôi nổi nên tất nhiên là Ngọc Lan đã biết, nếu là tôi tôi sẽ sửng cồ lên mắng bọn họ rồi nói cho toàn bộ thế giới biết tôi là ai và đừng có rì rầm sau lưng tôi nữa. Nhưng Ngọc Lan chỉ im lặng rồi thở dài! Điều này phải nói là quá kì lạ! Nếu cậu ta không thích có thể nói, dù gì mọi chuyện cũng chẳng có gì bởi nếu có thật cậu ta là trẻ mồ côi thì ngược lại mọi người còn đặc biệt ... hừm.... thích thú, à.... không... kiểu như ngưỡng mộ vậy. Người bắc An Lạc đề cao sự vươn lên khỏi giới hạn của mình vì vậy dù có gia tộc nhưng không có tài năng thì vẫn sẽ không được coi trọng lại với miền nam An Lạc đề cao gia vọng ai giàu người ấy lên và khinh thường người nghèo. Năm mươi năm qua cho dù thống nhất nhưng hai niềm vẫn ngầm đối chọi nhau về vài quan niệm.
Mà thôi vụ này cũng hết hot rồi, chuyển qua vụ mới đi. Nhân vật chính vẫn là ngọc nữ mới nổi của nhà trường Ngọc Lan, tất nhiên là đã là ngọc nữ thì rất nhiều người theo đuổi nhất là thời buổi theo đuổi kiểu phi giới tính. Con trai theo đã đành đây con gái nhà họ Dương cũng đuổi theo con nhỏ đấy, mấy bà tiểu thư ấy mà quen được cung phụng rồi không chấp nhận lời từ chối. Mà cũng không hiểu từ chối kiểu gì làm tiểu thư nhà người ta sốc đến ngất xỉu. Hazzzzzzzzz
Tội nghiệp cô tiểu thư Dương gì đó, tội nghiệp cả nhà cô ta lo lên lo xuống, tội nghiệp a cô ta đi gây chuyện với Ngọc Lan nhưng không tội nghiệp Ngọc Lan. Cho dù cô ta bị một cái tát mà mấy ngày sau vẫn còn hơi sưng nhưng tôi không thương tiếc tí nào.
Sau vụ đó cả trường ầm ĩ lên nhưng như tôi đã nói ở trên ở bắc An Lạc chỉ có công bằng không xem trọng danh phận ngoại trừ Ngọc Lan bị phạt nhẹ là trực nhật một tuần quét dọn toàn bộ khu nhà A thì còn lại đều bị đình chỉ, cắt toàn bộ thời gian ngoại khóa và tiền học tăng gấp ba. Nghe thì nhẹ nhàng nhưng ở đây rất ít khi có người dám làm loạn thế lại còn tai tiếng nữa. Họa đủ đường!

Tan học sớm làm tôi vô cùng rảnh rỗi tôi ra nhà A xem Ngọc Lan đang xoay sở thế nào! Rất dễ nhận ra cái bóng đen đang chăm chỉ lau hành lang! Cô nàng nhìn thấy tôi chỉ cười nhẹ, tôi tưởng mọi thứ chỉ có thế:
"Cảm ơn!"
Ai đấy tát tôi đi, tôi đang mơ cái gì thế này. Đầu óc tôi quay cuồng chưa load được thông tin vừa rồi!
"Cái ... cái ... cái gì cơ?"tôi lắp bắp!
"Hôm đấy không có cậu thì chắc không đơn giản chỉ là một cái tát thôi đâu! Cảm ơn nhé!"
Tôi nuốt nước bọt, tôi hiểu vì sao cô gái Dương gì đó tại sao lại thích con bé rồi, nụ cười sát thương ghê gớm! Trời ơi! Tôi hình như cũng lao đao rồi, không được, đừng để bị mê hoặc. Thức tỉnh đi!
"Sao vậy?"
"Đừng làm thế nữa, tôi là người lưỡng tính!"
Và con bé gục xuống ôm bụng cười ngặt nghẽo!
"Đáng yêu thật đấy, Phi Yến! Cậu đáng yêu hơn cả những gì mọi người nói!"
Tôi đỏ bừng mặt, lời nói từ cái miệng đó khác hẳn những lời khen khác làm người ta không muốn tin cũng không được!
" Ồ ở đây cả à! Chào nha! Giờ chúng ta về đi!"
Thêm một người nữa xông vào cuộc nói chuyện ngọt ngào của tôi, thế đấy, mất vui! Cũng chẳng ai xa lạ, người đang tranh giành vị trí tomboy hot nhất trường- Thái Linh lớp B2. Tất nhiên là ngược với tôi cậu ta thích trai thôi nhưng đang ế vì khó tìm được ai cool hơn cậu ta. Tôi thật sự ghen với Thái Linh vì cái đầu quá thông minh. Cậu ta là một minh chứng cho sự thông minh mà gàn dở. Ai đời sống chết thế nào cũng không chịu vào lớp đặc biệt mà ở lớp thường, trong khi lớp đặc biệt có không biết bao nhiêu là đặc quyền đặc lợi. Nói đơn giản thì đúng là loại người khiến người khác cạn lời!
"Cậu... là ai thế?" Ngọc Lan cất lời làm tôi cũng đứng hình!
Thái Linh sững người sốc vài giây rồi lảo đảo úp mặt vào tường tủi thân. Hiếm có thật! Thái Linh dù sảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng ngầu, bá kinh khủng (lý do nó nhiều fangirl hơn tôi). Chế độ tủi thân này cũng hay đó, ai mà ngờ gái thẳng cũng có lúc thích gái.
"Búp bê mắt đen tàn nhẫn quá, khổ thân tui! Huhuhuhu!"
Tôi đổi ý, cái kiểu đáng yêu này không hợp với cậu ta. T muốn ói rồi!
Ngọc Lan im lặng hơn, còn tôi có thể cảm nhận rõ nhịp đập dồn dập trong mạch máu của cậu ta. Nó rõ ràng đến kì lạ, cậu ta sợ đúng hơn là đang run rẩy, cổ họng cậu ta động đậy.
"Suỵt"Thái Linh quay mặt ra khẽ đặt tay lên môi và nháy mắt.
Ngọc Lan bỗng như bừng tỉnh, khóe môi nhếch lên tuy không cười nhưng cũng tỏ rõ sự vui mừng, đôi mắt tôi yêu thích khẽ lay động từng gợn sóng ồn ã. Giống như một đứa trẻ được gặp mẹ Ngọc Lan lao đến ôm chầm lấy Thái Linh, quá phấn khích cả hai lăn đùng ra lau sàn. À à, tôi đang xem cái gì thế này? Như chưa hề có cuộc chia ly à! Có vậy thôi mà tảng băng kia cũng có thể bật khóc ngon lành!
"Thôi nào thôi nào, bao lâu rồi sao vẫn thích khóc như vậy chứ?"
Ngọc Lan tiếp tục bất chấp tuôn trào cảm xúc thi thoảng còn dụi dụi vào người Thái Linh!
"Trời ạ, chỉ là hai năm du học thôi mà đã quên bạn rồi, khóc cũng không có ích gì đâu nha!"
"Huhuhu! Thái Linh cuối cùng cậu vẫn chưa dậy thì sao!" Con bé nói trong màn nước!
Cái này tôi cũng hiểu nha! Đến cuối cùng thì tôi và Thái Linh luôn cùng số đo từ chiều cao đến tất cả các vòng. Đối với Thái Linh chuyện không có ngực là một điều vô cùng đáng xấu hổ.
Đúng theo những gì tôi nghĩ Thái Lĩnh lập tức vứt Ngọc Lan ra khỏi mình ra khoác tay tôi với khuôn mặt đầy tình đồng chí:
"Chúng ta đi thôi!"
"Ờ!" tôi đồng tình.
Ngọc Lan lập tức bám theo ôm chặt lấy Thái Linh! Tự nhiên tôi cũng muốn được ôm!
Tôi liều mạng gỡ Ngọc Lan ra rồi vòng tay ra eo Thái Linh đầy thỏa mãn ngay lập tức con bé ôm cả hai người.
Không ngờ cảm giác được gái xinh ôm ấp lại dễ chịu đến vậy, rất hưởng thụ nha!

***

Mối quan hệ mập mờ giữa Thái Linh và Ngọc Lan làm tôi vô cùng khó chịu, nếu nói thân thì cũng đúng nhưng nói họ có khi chả có tí liên quan nào cũng đúng. Ngoại trừ hôm tôi thấy họ ôm ấp nhau ở hành lang thì bình thường chả thấy có tí gì gọi là dính lấy nhau cả. Giống như thể một cặp đôi ngoại tình không dám công khai mối quan hệ.
Hiếu kì quá đi mất!
"Có lúc nào cậu thôi mơ mộng không thế Phi Yến?"
Tôi giật mình quay ngoắt lại, trước mặt tôi là Thái Linh với bộ đồ đen lịch sự tôn quí! Cậu ta không giống mọi ngày, ánh mắt ấy không giống, những biểu cảm ấy cũng không giống. Tôi như hiểu được câu nói như thế mà lại không phải là như thế. Trước mặt tôi là một Thái Linh thật sự nhưng lại không phải là Thái Linh ở ngoài hành lang hôm ấy nữa.
Tôi thẫn người một lúc, mới hôm qua...
Tôi hơi sợ, ở đâu đó tôi nhìn thấy Ngọc Lan, như một tăng băng đen lạnh đến thấu xương. Mùi tảng băng này vẫn còn tươi mới làm tôi nổi da gà!
"Chúng ta nói chuyện chút nhé!" Thái Linh gợi ý khi tôi đang ngẩn ra
''Ừ!"
Tôi vẫn run rẩy!
"Phi Yến này! Có tò mò tôi là ai không? Có tò mò về Ngọc Lan không?"
Thái Linh nhìn tôi cười, tôi rùng mình! Họ sao lại có nụ cười y hệt nhau vậy? Tôi sợ cái sự nhẹ nhàng đến tĩnh lặng ấy! Thái Linh năng động như cánh rừng nhiệt đới đâu rồi, sự bùng nổ như cánh rừng trong mùa mưa đâu? Trái tim nhiệt huyết làm tôi phải ngước lên đang đâu rồi, nó còn đập không?
"Này, tò mò không?"
"Tôi... tôi... không muốn nữa! Không muốn nữa đâu!"
Đôi mắt ấy long lanh lên, tôi nghĩ cậu ấy đã khóc... rất nhiều.
"Vậy à! Tôi đã mong cậu cứu được Ngọc Lan! Tôi định cứu cậu ấy nhưng giờ không được rồi, haha, thật không may, tôi, giống cậu ấy rồi!"
Phía dưới chân tiếng lá khô xào xạc khuấy động lên từng tầng cát bụi. Tôi muốn ôm lấy Thái Linh, muốn nói kể tôi nghe đi, tôi sẽ bên cậu mà, hãy tin tôi! Nhưng điều ấy không cần nữa, niềm tin không còn, hình ảnh phản chiếu trong mắt Thái Linh không phải là tôi!
"Tôi phải làm gì?"
"Ở cạnh Ngọc Lan, tìm đâu đó trong trái tim đã vụn vỡ, một hi vọng!"
Tôi nuốt nước bọt:
"Tại sao lại thành ra như vậy? Cậu..."
"Nếu hỏi tại sao thì chỉ có thể nói đây là số phận! Tôi hay Ngọc Lan đâu chọn cuộc sống này, tôi đã nghe việc này sẽ sớm xảy ra chỉ là không ngờ lại là lúc này."
Những bước chân chầm chậm như kẻ gãy chân đang lê lết về nơi nào đấy, quá xa vời.
"Tôi không hiểu số phận của chúng ta khác nhau ở đâu?"
"Phi Yến này, cậu cho rằng Bắc An Lạc có phải là thiên đường không?"
Không cần phải suy nghĩ nhiều tôi có thể nói ngay:
"Là một thiên đường trong mơ!"
Dường như cậu ta rất hài lòng về câu trả lời này, khóe môi Thái Linh nhếch lên:
"Vậy Thiên Đường ở đây thì Địa ngục ở đâu?"
Tim tôi rụng rời, địa ngục ư? Nam An Lạc, không không, nơi đó không tới mức thế...
"Để tôi nói cậu nghe... "Hơi thở Thái Linh đột nhiên kề sát tai tôi, bất giác lông tơ trên người dựng cả lên " địa ngục cũng chính là ở đây. Một ngôi làng bình yên cần một luật lệ hà khắc và họ sẽ tạo ra vài con quỉ để bảo vệ những người khác! Đáng thương thay một trong những con quỉ đó có gia đình tôi. Tôi hiện giờ chính là quỉ dữ của An Lạc."
Đầu tôi ong lên với cái gì mà quỉ cái gì thiên đàng cái gì luật lệ. Vậy Ngọc Lan là cái gì?
"Thực ra tôi rất giàu có, Phi Yến ạ! Cậu không tưởng tượng ra nổi đâu, sự giàu có ấy không làm tôi hạnh phúc nó làm tôi kinh hãi, giống như khi đi lên lớp băng mới, thật mỏng thật đáng sợ nhưng vẫn cứ phải tiếp tục bước tới phía trước. Nếu cậu hỏi Ngọc Lan có giàu không? Tôi có thể nói rằng đã từng, cậu ta đã từng giàu có như tôi nhưng tất cả đã biến mất như chưa từng tồn tại! Cậu nghĩ sao nếu như ngay cả cái tên của minh cũng không giữ nổi!"
Tôi không thở nổi, những điều vô lý ấy sao thoát ra từ miệng Thái Linh lại chân thật đến vậy!
"Nghe này Phi Yến, Ngọc Lan sống được đến giờ là một kì tích rồi. Có lẽ là do lòng nhân từ của ai đấy hoặc cậu ấy bị lợi dụng trở thành quân cờ hữu dụng. Làm ơn, xin hãy cứu cậu ấy!"
Xin hay cứu chúng tôi!
"Tôi phải làm sao?"
Thái Linh ngước lên vui tới phát khóc!
"Dạy Ngọc Lan tin tưởng, à không, Tử Vy tên cậu ấy là Tử Vy. Nó..."
ĐOÀNG! Tiếng súng dền vang khắp không gian!