Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - chương 4: Đe dọa


PHI YẾN

Mọi thứ sẽ dễ thở hơn rất nhiều nếu tôi không quá tò mò! 
Một tuần từ sau khi Thái Linh biến mất, nói thế cũng không đúng lắm vì cậu ấy đã đến tạm biệt tôi rồi! Dạo này cứ nhắm mắt lại là tôi lại thấy cảnh Thái Linh máu me đầy mình đến gặp tôi, hết Thái Linh lại đến Ngọc Lan nằm trên vũng máu lớn đôi mắt nhắm nghiền. Bị mấy thứ này giày vò đúng là địa ngục. 
"Phi Yến!"
Tôi giật mình bật dậy đụng ngay phải cái gì đó cứng cứng làm đầu tôi đau đến muốn nổ tung ra. 
"Tử Vy!" Tôi ngạc nhiên. 
Đáp lại tôi là đôi mắt kinh hoàng trợn trừng lên: 
"Làm... làm, làm, làm sao cô biết!"
Con bé lao đến nắm chặt cổ áo tôi cái giọng run rẩy khiếp đảm trong cơn giận. Tôi nhìn thấy sự căm hờn ấy dưới mặt hồ tĩnh lặng, đầy đen tối và khao khát trỗi dậy nuốt lấy tất cả những gì trên đường đi. 
"Nói! NÓI! NÓI TÔI BIẾT!"
"Thái Linh! Là Thái Linh nói!"
Cơn giận ấy dường như thoái lui ẩn xuống chờ một dịp khác... 
Giọng Tử Vy vẫn run rẩy:
"Cậu ấy đâu? Cậu ấy không có ở đây?..."
"Đi rồi... đi đến nơi an toàn! Sẽ không sao!"
Tử Vy buông tay ngồi thụp xuống, khuôn mặt trắng đến tái đi! 
"Không có nơi nào an toàn hết! Chỉ là ai giỏi che dấu hơn thôi!"
Trong lồng ngực tôi cái cảm giác khó chịu này là sao? Sao lại khó thở đến thế! Tử Vy không khóc nhưng sự trống rỗng ấy còn đáng sợ hơn tất cả! 
"Tôi sẽ bảo vệ cậu!" 
"Tôi không còn gặp nguy hiểm nữa, mọi thứ đã qua hết rồi! Tôi không còn là mối nguy hại nữa. Đơn giản là ai thèm quan tâm đến việc sống chết của một con nhỏ vô dụng chứ! Phải không?"
Bọn họ sao lại luôn nói những điều kì lạ vậy? Tôi không hiểu! Họ làm sao vậy? Sao suy nghĩ lại đen tối đến thế, họ làm như tất cả mọi thứ đều là đồ bỏ đi vậy! 
Tử Vy càng lúc càng nhìu chặt mày lại! Có gì đó mách bảo tôi hãy chạy đi
Tôi không thể nhìn thấy sự việc tiếp theo, làm thế nào với tốc độ đó! Bàn tay của Tử Vy nắm chặt quai hàm của tôi ấn tôi xuống đất. Cả cơ thể nhỏ bé ấy nén tôi xuống, tôi không giãy dụa được chỉ có thể dùng ánh mắt biểu thị:
"Cô biết đến đâu rồi? Cô biết những gì rồi?"
Cái thứ đen tối trong Tử Vy một lần nữa lại bao trùm lên! Mọi sư chống cự đều là vô ích!
"NÓI!"
"Tên cậu, và bảo tôi cứu cậu!"
"Chỉ vậy thôi!"
"Ừ!"
Tử Vy không lỏng tay, hai hàm nghiến chặt lại phát ra từng âm thanh sin sít khó nhọc:
"Đừng làm như hiểu tôi lắm, cô đâu biết cái gì! Im lặng và gọi cái tên Ngọc Lan như cũ! Tránh xa tôi ra! Cô sẽ chẳng cứu được ai cả với cái bản tính ngớ ngẩn của mình!"
Tử Vy bỏ đi từ lâu nhưng tôi vẫn nằm yên ở đó, một phần vì sự sợ hãi một phần vì sự thất vọng. Có thật không? Tôi là kẻ ngớ ngẩn! Và vô dụng!
Tôi chỉ muốn giúp thôi mà! Những lời của Ngọc Lan làm tôi suy nghĩ nhiều! Con người nhỏ bé ấy có sức mạnh lớn đền kì lạ. Cậu ta nắm hàm rồi đá nghéo chân tôi làm tôi mất thằng bằng ngã xuống và khóa người tôi dưới nền.
Tôi là đứa có thể làm bạn với tất cả mọi người, không phải quá tốt nhưng cũng đủ để thân thiện với tất cả mọi người. Thái độ của Tử Vy là tôi khó chịu! Chả nhẽ tôi đáng ghét đến vậy sao?
Cậu ta cứ thần thần bí bí, không nói thì ai hiểu, không phải sao muốn hiểu thì trước hết tôi phải biết chuyện gì xảy ra đã. Tôi mặc kệ tôi sẽ tìm hiểu đến cùng!
Ánh nắng ngả bóng hoàng hôn nhuộm đỏ sân trường, phía xa bỏng lưng của Tử Vy dần dần biến mất sau tán lá. Nếu mới đi đến chừng ấy tôi hoàn toàn có thể đuổi kịp. Tôi không quan tâm cậu ta ghét tôi hay không! Giờ tôi chỉ muốn hiểu cậu ta! Tôi muốn biết tất cả! Nụ cười đầy đau đớn đó, ánh mắt vô vọng ấy, chỉ cần là việc về cậu thì tôi muốn biết hết.
Tiếng gió rít không ngừng bên tai tôi có lẽ do chạy quá nhanh. Tôi chạy theo vô thức, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng ấy là tôi chạy tới. Nhanh đến mức không nhận ra mình đã đi đến đâu, khi nhìn lại xung quanh chỉ là khu ổ chuột của người vô gia cư. Vô cùng tịnh mịch trong màu đen của bóng tối, chỉ còn chút đỉnh ánh sáng úa vàng nhàn nhạt ở tòa nhà cao tầng đằng xa. Trong giây lát tôi đã mất dấu Tử Vy, cứ như thể cậu ta chưa từng ở đây vậy! Tất cả mọi thứ ở đây đều cũ kĩ kể từ đường xá, cây cầu, căn nhà dựng tạm ọp ẹp đến cây cối.
Tôi ghét cái tiếng xào xạc lề mề của hàng cây nó làm tôi nổi da gà. Lao xao đâu đó tiếng rì rầm:
“Một con bé! Một con bé… nữa kìa! Chính chúng! Pháp sư! Ấn chú… rét rét…ét…ét… Lời nguyền! Lời nguyền của… Hư Không… tất cả thuộc về hư không…”
Tim tôi đập thình thịch, chân run lẩy bẩy không cất lên nổi. Những tiếng nói ấy gần tới mức cảm tưởng như chúng đang rít lên trong đầu tôi, vài ý nghĩ kinh khủng xuất hiện rằng cả Thái Linh lẫn Tử Vy đều là... ma, nó túa ra không ngừng làm tôi đổ mồ hôi lạnh. Trời ơi mình đang nghĩ gì vậy? 
Bốp!    
Ai? Là ai? Ai vỗ tay? Tôi không thể bình tĩnh được bắt đầu nhìn xung quanh!
“Một con bé! Phải rồi... con bé đó...” 
Ma... có ma! 
"Im hết đi" Tôi gào lên. 
Tôi lùi lại vài bước thở hổn hển! Nơi này ma quái khó mà tưởng tượng được xung quanh đây có loại sinh vật gì đang tồn tại! 
Những đôi mắt mèo xanh sáng ẩn hiện trong lớp áo đêm đông, những con mắt chi chít trong bụi cây, bụi cỏ, tán lá, hay là những góc khuất của ngôi nhà siêu xiêu vẹo kia. Chúng chớp chớp, mơ màng nhìn tôi như một món đồ thú vị. 
"Phiiiiiiii... Yếnnnnnnn...."
Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy vai tôi từ đằng sau. Tôi muốn hét lên nhưng có cái gì đó vít chặt cổ họng tôi ngay cả những tiếng ú ớ cũng không thốt ra được! Cái đầu to đùng bông xù gật gù! 
Hai hàm răng va vào nhau cập cập, tôi dồn sức hét toáng lên vùng chạy bán sống bán chết. Đằng sau vẫn còn loáng thoáng tiếng mèo rền rĩ cùng cái thứ đầu bông xù gật gù. 
“Pháp sư! Trụ chống trời!...”
Những thứ đó vẫn dõi theo tôi cho đến khi tôi vấp phải thứ gì đó và lịm đi giữa đường!