Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

Tiếng vỗ của một tay 2: Nỗi sợ hãi

08:28

HẠ VY


Tôi nhớ những ngày rong ruổi khắp thế giới cùng bố! Pari, New York, Bắc Kinh... nhiều tới nỗi tôi không nhớ hết! Mỗi lần sẽ có vài ba buổi tiệc, mới đầu nó thu hút tôi, tôi vui vẻ nhảy múa cười nói với người bạn mới quen. Không khó để kết bạn! Thế nhưng tôi dần nhận ra những buổi tiệc này không vui như tôi tưởng, câu nói bông đùa chiếm vài phần trăm trong cuộc trò chuyện trong khi ánh mắt xem trừng, câu nói ẩn ý tưởng như muốn xé xác người đối diện làm tôi kinh sợ. Và! Khi nhìn lại, cạnh tôi chẳng có lấy một người bạn tử tế. Không có một ai! 
CÔ ĐƠN như nuốt trọn lấy tôi! Cũng không biết từ bao giờ tôi có thể giấu đi ánh mắt sắc sảo để tạo ra khuôn mặt ngây thơ đánh lừa người khác. Tôi không tin ai và chỉ tập trung phân loại đối tượng! Chiếm lấy những kẻ tôi cần và khiến kẻ khác ít nhất cũng phải tôn trọng tôi. Bọn họ không đủ sức chống lại tôi! Chưa từng! 
Tôi hoàn toàn trở thành một người mà cha mong muốn! Hoàn hảo và hữu dụng! 
Ánh hào quang càng rực rỡ nhắc nhở tôi không được thua cuộc! Tôi phải thắng bằng mọi giá! 

Có một hôm tôi đã khóc, khóc rất nhiều rất lớn cũng rất lâu mà chả vì bất cứ lý do gì! Trong cơ thể này có thứ gì đó rất đau đớn cắm sâu vào trái tim, đau lắm! 
Tôi hỏi " Tại sao nó lại đau đến vậy?" 
Nhưng không ai trả lời tôi! 
Ngày hôm ấy đã có một người nhìn thấy tôi khóc, người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tên cậu ta là Thiên Bảo! 
Cậu không dỗ tôi nín mà chỉ ngồi cạnh cho tới khi tôi tự mình lau khô nước mắt! Một kẻ kì lạ! 
Cuối cùng tôi cũng có một người bạn thật sự, một người cùng cười cùng khóc với tôi, tôi có thể nói với cậu ta đủ thứ mà không sợ bị phản bội. Giống như một chiếc gương, tôi với cậu ta hoàn toàn tương đồng! 
"Tương đồng" chỉ là tương đồng chứ không phải hoàn toàn! Tôi khao khát giống cậu ấy hơn, nhưng tại sao? Mọi thứ tôi có đều vượt trội hơn cậu ta, tôi hơn rất nhiều kia mà! 
Sau đó, tôi thấy Thiên Bảo tán tỉnh một cô gái, cô ta khá xinh và dù mới quen nhưng hai người họ đã thân mật tới mức khóa môi ngay trước mặt bao người! Lúc đó tim tôi đã chệch nhịp, nó thắt lại đầy khốn khổ! Khoảnh khắc ấy tôi đã nhận ra thứ mà tôi hằng ao ước. Quá hoảng sợ tôi bỏ chạy, chạy thật xa, xa tất cả mọi người! 
Trời ơi! Tôi nhớ mình cũng từng hôn, đó là một trò chơi nhỏ mà hình phạt là cô bạn người Anh muốn nụ hôn đầu của tôi. Cảm giác khi ấy rất kì lạ nhưng tôi chỉ nghĩ bởi mình chưa bao giờ... chưa làm điều đó bao giờ! Tôi sợ! Sợ vì mình đã nhận ra, tôi từng nhìn thấy những người yêu người cùng giới với mình, tất cả mọi người đều nói họ bị tâm thần, là kẻ bệnh hoạn, cặn bã tạo nên mọi tội lỗi và là phản đồ của chúa! 
Cổ họng tôi ứ nghẹn, tiếng rên hừ hừ khó chịu ậm ừ thoát ra. Tôi... Tôi thật bệnh hoạn! 
Không! Không thể chắc chắn như thế! Chắc chỉ là tôi nghĩ nhiều... 
Tôi đã chạy trốn, phủ nhận nhưng từ lúc ấy càng lúc tôi càng muốn nhiều hơn. 
Quá dễ dàng để đỏ mặt bối rối trước một cô gái, tôi muốn ôm muốn hôn lên môi họ. Tôi muốn hơn nữa... rồi tôi nhận ra nếu tôi là một người đàn ông vậy thì mọi chuyện đã khác. 
Đây mới là bản chất thật của tôi! 
Tôi sợ mỗi lần nghe thấy câu " Hạ Vy là một thiên thần" cái danh hão này như điệu cười nhạo rằng "ta biết bí mật của mi rồi, chỉ là là con quỉ đội lốt thiên thần thôi. Kinh tởm!". 
Một cây đèn dù đẹp đến đâu cũng không thể chiếu sáng chân đèn, tôi phải chấp nhận sự không hoàn hảo của mình

***

Tốt hơn hết nên sống một cuộc sống đã định sẵn! Trở thành chính trị gia theo như bố tôi muốn, lấy một người chồng, sinh con và chôn vùi bí mật động trời này vĩnh viễn! Sẽ ổn thôi, tôi sẽ làm được, phải không?
Những suy nghĩ trái chiều cứ nghiến lấy tôi, tôi không thể vượt qua cuộc sống khuôn khổ mà bố cho phép nhưng đâu đó trong tâm hồn, ngọn lửa khao khát ấy muốn bùng lên. Tôi muốn yêu một người nào đấy, cuồng nhiệt say đắm. Trút bỏ cái vỏ bọc giả tạo đẹp đẽ mà mục ruỗng của mình. Tôi muốn sống thật sự chứ không phải cái kiểu người như đi mượn thế này, cái thứ mọi người nhìn thấy đâu phải là tôi.
Phân vân, bối rối có lẽ chẳng thể ngừng lại nếu như cô gái ấy không xuất hiện! Nếu không có em có lẽ tôi đã lấy Thiên Bảo và bình an lừa người dối mình rồi. Là em đã cứu vớt tôi hay là hủy hoại tôi, dù là gì thì tôi cũng không còn là thiên thần nữa!

Thứ Năm, 4 tháng 5, 2017

Chiếc cánh thiên thần

08:29

Cánh thiên thần từ đâu mà có? 

Mỗi người sinh ra đều có một phần cơ thể, một phần hồn, một phần phách và được ban cho một đôi cánh thể hiện sự trong sạch tinh khiết nhất. Theo thời gian, tội lỗi của con người lớn dần khiến đôi cánh ấy mục ruỗng nhuốm màu tăm tối. 
Tội lỗi là từ ham muốn mà ra nhưng nhiều khi nó là ham muốn của rất nhiều người chứ chưa chắc là của bản thân kẻ đó.
Nếu nói những đứa trẻ này là nạn nhân thì nó hoàn toàn đúng!
Nhưng nói chúng là chủ mưu trong cuộc thảm sát này cũng chẳng sai!
Đôi khi không phải cứ nói dối là xấu và nhiều khi không phải cứ thành thật lại là tốt.
Từ khi sinh ra con người luôn muốn tạo ra những gì tươi đẹp nhất, tốt nhất cho thế hệ sau, và từ đấy mà đau thương không ai mong muốn cứ ngập tràn khắp mọi nơi.
"Nhưng tôi không sai, tôi chưa từng sai, chưa từng lựa chọn sinh ra ở đây cũng chưa từng lựa chọn cuộc sống này! Vậy tại sao nó vẫn cứ xảy đến?"
Thiên thần đôi lúc cũng sai lầm!
Dù họ không được phép sai!
Bởi vì một bước sai lầm... cái giá có thể sẽ là mạng sống. 

Bí ẩn - Chương 9: Lời dẫn

08:16

PHI YẾN

Phong thần trao cho tôi một Tử Vy mềm oặt theo đúng nghĩa đen. Tôi chưa từng biết tới một Tử Vy yếu ớt với đôi mắt nhắm nghiền, cậu ta cứ ngoan ngoãn đến buồn bực. Thần tiê cho chúng tôi một con ngựa tên là Huyền Vũ chỉ là có một vấn đề nhỏ! Tôi! Không! Biết! Cưỡi! Ngựa! 
Sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định cho con bé lên ngựa cùng hàng hóa rồi đi bộ.
Nghe câu chuyện của Phong Thần đúng là rất cuốn hút.
Thì ra cái thứ đuổi theo hai người dọa hai người sợ gần chết là một dạng Ngạ Quỉ. Đáng lẽ ra thì sẽ yên lành thôi nhưng mà có vài vấn đề nội bộ mà phong ấn đó yếu đi nên chúng xông ra ngoài, đặc biệt có nhiều Ngạ Quỉ lâu năm có khả năng biến người thành Ngạ Quỉ nên họ cho tụi này uống rượu thuốc hay rượu bùa gì đó để miễn dịch. Nhưng lão Phong Thần này nói lằng nhằng không chịu được, nói luôn là vắc xin có phải dễ hiểu không.
Nghe lão Phong Thần này nói thì cần vào trong thành phố tìm một trái tim gì đó họ có cho tôi một mẩu giấy để ghi nhớ:

"Hai linh hồn dắt tay nhau đi qua máu đất
 Vượt Ngạ Quỉ lên đỉnh núi cao nhất
 Thiên Mệnh là thứ khó mà thay đổi 
 Giọt lệ trong thấm đau thương người anh hùng
 Trái Tim của Đất liền về một khối" 

Nói thật đọc đi đọc lại tôi chả hiểu cái gì hết, Phong Thần giải thích đó là lời chỉ dẫn, đại khái làm theo là xong mọi chuyện như cũ. Phải nói là mọi thứ đang mông lung như một trò đùa, lời hướng dẫn có như không! Đành đợi Tử Vy tỉnh dậy dùng chất xám trong não con bé vậy!
Vấn đề là con bé hình như không hề có dấu hiệu tỉnh lại, giống như một tượng sáp xinh đẹp nhưng lại không cử động. Phải nói càng nhìn càng thấy con bé này dễ nhìn. Cái vẻ đẹp lạnh lùng này làm người ta chỉ muốn biết nhiều hơn hiểu hơn, càng không hiểu rõ càng muốn được nắm bắt trong tầm tay.
Tôi thật sự rất chán, lúc trước con bé không nói nhiều nhưng ít ra chắc chắn nó cũng nghe. Dù sao nó cũng đang trong trạng thái vô thức, hửmmmmmm, lợi dụng chút chắc không sao đâu!
Vươn tay bẹo má con bé một cái mà sung sướng tê cả người, cái miệng bị kéo theo làm khuôn mặt vốn nghiêm túc tự nhiên giống như trẻ con. Tôi vẫn muốn nữa liền giơ tay bẹo cả hai bên. Hửmmmm, cảm giác thật thỏa mãn nha! Không kìm thêm được nữa chỉ muốn nắn nắn xoa xoa đôi má mịn màng lại còn thơm nữa, ngửi kĩ thì mùi này lạ nhưng dễ chịu thật đấy!
Tôi ghé sát vào mặt Tử Vy tìm hiểu hương thơm này, chắc chắn nó không thể là mùi cơ thể được chắc là một loại hương liệu hoặc là nước hoa...
- Hơi gần đấy! Tôi không có ý định hẹn hò với nữ đâu!
- Á á á á... mẹ ơi... hết hồn...
Tỉnh rồi mà cậu ta không lên tiếng chút nào, sợ thật!
Tử Vy chống tay để tụt xuống nhưng tay cậu ta quá yếu nên cả người trượt ngã khỏi con ngựa! Không hề kêu một tiếng nào Tử Vy cứng đầu cố gắng tự đứng dậy không thành.
Tôi cũng chẳng thể làm ngơ liền kéo cậu ta dậy.
- Tỉnh rồi mà không lên tiếng làm người khác hết hồn.
- Oh!
- Cậu tỉnh từ bao giờ vậy?
- Lâu rồi!
- Sao không nói! - Tôi thật sự khó chịu với cái kiểu im ỉm này, phải làm ra ngô ra khoai! Uổng công tôi lo cậu ta bị thành người thực vật.
- Không cử động được! Nhờ cậu véo má mà mãi mới nói được!
Tử Vy tu một lần hết nửa chai nước, tay cậu ta còn run run không kiểm soát, tất nhiên là mấy cái hiển nhiên như thế tôi vẫn thấy chỉ tại con người trước mặt là kẻ không quan tâm ai và cũng không cần ai quan tâm. Hoặc là cậu ta ghét ánh nhìn của người khác lo lắng cho mình. Đành giả vờ không thấy vậy! Thật phiền phức! Con bé phiền phức!
- Đói không?
- Không cần đâu!
Con bé vẫn còn run rẩy nhưng ít ra cũng đã khỏe hơn ít nhiều. Một tay cầm yên, chân đặt vào cái để chân bên bụng ngựa mà leo lên. Oaaaaaaa... chuyên nghiệp nha!
- Nắm lấy!
Con bé kéo tôi lên ngựa, nó bắt tôi ngồi trước và bắt đầu di chuyển, phải nói con ngựa cũng ngoan ngoãn quà chừng. Con bé bắt đầu nói về cách vuốt ve vỗ về con ngựa và cách đặt chân cầm cương.
- Ơ này, cậu học cưỡi ngựa à!
- Uh! Trước tôi có một trang trại ngựa! Con ngựa này được tôi nuôi từ bé, tên nó là Huyền Vũ!
- À! Hả! Con này là con đang cưỡi à!
- Uh! Ngoài nó ra còn con nào đâu!
- Vậy là nó là của cậu!
- Đã từng là vậy!
- Vậy giờ nó là của ai?
- Theo tôi nhớ thì nó đã chết rồi!- Tiếng nói của Tử Vy nhỏ dần rồi kết thúc bằng một tiếng thở dài như thường lệ!
- Thần tiên chắc có thể cải tử hoàn sinh!
- Chắc vậy! - Tử Vy thờ ơ nói, tôi biết ngay nó sắp bắt đầu vụ chả quan tâm rồi đây.
Tôi không muốn câu chuyện kết thúc, lại im lặng nữa thì buồn thúi ruột! Đánh liều tôi hỏi thêm:
- Tại sao Huyền Vũ chết?
Ngay lập tức bầu không khí đóng băng và tôi hối hận vì lại lỡ mồm rồi.
- Bị bắn chết vì nó không để ai cưỡi ngoại trừ tôi!.., Và cùng vì... nó là thứ tôi yêu thương. Vậy thôi!
Giờ đến lượt tôi muốn cuộc trò chuyện này kết thúc!
- Muốn hỏi gì nữa không? - Con bé vẫn thờ ơ nhưng có vẻ nhiệt tình cho tôi cơ hội nói nhiều!
- Chắc... là... không...
- Hiếm có nha! - Con bé châm chọc.
Tôi không kìm được mà nổi bão:
- Thôi đi! Cái con nhỏ chết tiệt này! Tôi cố tránh mấy vụ đau lòng rồi đấy, người ta có ý rồi thì cũng biết điều mà im đi. Trời ơi, còn hỏi này hỏi nọ kích thích tò mò mãi không...
Tôi nói khá nhiều, thực ra là nhiều vô cùng nên cũng chẳng nhớ rõ chỉ có Tử Vy cười từ đầu đến cuối làm tôi càng điên tiết.
- Có mệt không? - Con bé hỏi!
Tôi quay mặt đi chẳng thèm để ý.
- Thực ra đau lòng thì cũng đã đau rồi, nhắc lại một lần hai lần gì đó cũng không đau thêm được bao nhiêu. Nếu đến lúc nào đấy cậu gặp một chuyện mà khiến cậu tổn thương đến mức không buồn gượng dậy nữa thì những cơn đau trước đây mà tưởng như không thể nào đau đớn hơn dường như chẳng thấm vào đâu cả! Nên có muốn biết gì thì cứ hỏi không cần sợ tôi đau lòng!
Không cần nhìn về sau tôi cũng tưởng tượng ra khuôn mặt với nụ cười bi ai đấy. Đau đớn ư? Đau tới mức không buồn gượng dậy là mất đi ánh sáng hi vọng về tương lai hay là... Tôi không hiểu? Nhưng nó đau tới mức nào?
- Cậu đã đau tới mức không buồn gượng dậy à?
Phía sau tôi là một khoảng yên lặng trống rỗng.
- Ừ!- nó nhẹ nhàng!
- Tại sao lại không dậy? - Tôi muốn biết lý do tại sao! Cũng muốn biết nỗi đau đấy lớn đên nhường nào!
- Bởi vì niềm tin đã tan biến, quá khứ như giấc mộng buổi đêm không thể quay lại chỉ có thể sống ở thực tại là cơn dông ban ngày, và tương lai sắp tới có lẽ chỉ là một ánh hoàng hôn chóng vánh rồi lụi tàn... Khi nhìn lại, cậu mới nhận ra xung quanh mình đen tối tới mức cái bóng của mình cũng không thèm ở cạnh.
Cả người tôi nổi da gà, tôi muốn nói nhưng không thể nói thêm bất cứ điều gì cả! Tôi không sợ, chỉ là một phần nào đó hình như tôi đã chạm tới Tử Vy. Một lớp vỏ xù xì chai sạn vết thương với tiếng tim mỏng manh như không còn, đâu đó nhớp nháp máu đông và đôi chỗ máu tươi vẫn rỉ ra! Nước mắt tôi tuôn rơi! Từng giọt đắng ngắt chảy dài!
- Này! - Tử Vy nắm lấy vai tôi. - Cậu vừa dùng cái gì đó để nhìn vào suy nghĩ của tôi phải không?
- Không biết nữa, mình chỉ... chỉ là cảm nhận được gì đó...
Nụ cười trở lại trên môi Tử Vy, theo một cách nào đó hình như là một niềm vui nho nhỏ!
- Giống như tia X- quang !
Tôi ngừng khóc và lấy lại nụ cười tươi tắn trêu ghẹo:
- Nhưng Tử Vy hôm nay cũng thật rộng rãi, cho người ta biết được nhiều thứ ghê!
Con bé dương dương tự đắc tỏ là là một công tử phóng đãng ưỡn ngực:
- Thì đến lúc này rồi chả nhẽ lại im ỉm cả ngày, nói mấy câu như vừa giờ cũng chẳng tổn lại gì có khi còn thu về được tí đồng cảm của người khác. Ha ha!
Càng lúc con bé càng cười không tự nhiên, vẻ lạnh nhạt càng lúc càng đáng ghét. Dù gì tôi cũng chẳng ngốc đến mức tin lời con bé, cái loại kiêu căng này cũng có lúc ra vẻ đáng thương trước mắt người khác á! Thôi xin! Nhưng nỗi đau thì chân thật thực sự, tôi run lên khi nhớ về lớp vỏ xù xì đầy những vết cắt, mới có cũ có ấy.
- Ngây thơ quá! - Con bé tặc lưỡi.
- Tôi không tin đâu! Đâu có bị não!
Con bé nhoẻn miệng cười, ánh mắt lại càng xa xăm.
- Lão Phong thần đã nói những gì rồi, kể nghe coi!
Tôi thuật lại cho con bé hiểu từ Ngạ Quỉ, tới phong ấn, rồi về rượu "vắc-xin", và giao lại tờ giấy cho Tử Vy. Hướng mắt về con bé mong chờ.
Tử Vy cho ngựa nghỉ rồi vào cái lán nhỏ bên về đường, nắng quá gắt tôi cũng chẳng chịu nổi cái cảnh bị nướng ngoài đường này. Tử Vy nâng chai uống ừng ực từng ngụm, tiện tay quệt một đường mồ hôi trên trán, cái nóng làm con bé nới thêm một cúc áo sơ mi, từ xương quai xanh vòng một đường khoét sâu xuống lộ làn da trắng ngần hấp dẫn. Tôi nuốt nước miếng! Trời ạ! Bảo sao con trai trong trường phát cuồng vì con bé, tôi nhìn tôi còn thích nói gì chúng nó. Con bé có vẻ rất nóng nó ngửa người lấy tờ giấy mỏng phe phẩy miệng liên tục "phù, phù". Tôi có thể thấy một vết sẹo ở vai nó.
- Vai sao vậy?
Con bé " hả " một tiếng nhìn về bên vai trái khéo áo ra rồi khì khì:
- Cái này á!
Tôi mở mắt trừng trừng nhìn vết rạch dài còn chạy cả phía sau lưng.
- Chỉ là bị ngã!
- Ngã?
- Uh! Ngã ngựa vào đúng hàng rào. Hể! Kể ra cũng lâu lắm rồi.
Lần này nó không cười chỉ đổi chủ đề.
- Phong thần còn nói gì nữa không kiểu như hứa hẹn gì đó?
- À, anh ta nói xong việc mọi thứ sẽ về như ban đầu.
Tử Vy trầm ngâm thêm nhưng tay vẫn không ngừng quạt quạt, nó chép miệng cười nhạt:
- Ít ra gã cũng không nói dối nhiều lắm! - Tử Vy bình thản nói.
Tôi không hiểu lắm, tò mò muốn hỏi thì con bé khẽ suỵt một tiếng. Ngón tay gầy đặt lên môi nháy mắt mê hoặc người khác.
- Tò mò cũng không được biết đâu! Đừng lo! Tôi sẽ lo cho cậu hết! Yên tâm nhé!
Dò hỏi cũng chẳng được gì nên tôi chấp nhận ngồi xuống dựa vào Tử Vy ngủ ngon lành. Chắc là con bé đã hiểu vài chuyện nên mới trưng bộ mặt đáng ghét thường ngày.
Trong lúc mơ màng tôi loáng thoáng nghe tiếng nói chuyện, dụi mắt định xem là gì thì một một thứ gì đó cắm phập vào người, cơn đau cứ thế cào xé da thịt.
- AAAAA... HƯA...aaaaaaaaaaaaaaaaaa...
Mọi thứ trc măt nhòe nhẹt như chấm màu loang lổ trên bản vẽ, tiếng kêu của tôi thu hút một cái bóng đen, nó trùm lấy tôi và thì thầm:
" Đừng sợ!"