Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - chương 5: Con ma thật sự


TỬ VY

Ẩn nấp ở góc bờ tường như một con cú trong bóng tối lặng lẽ quan sát hành động của con mồi, Tử Vy quắc mắt lên dõi theo từng cử chỉ của Phi Yến. Đôi mắt long lanh trong màn đêm tịnh mịch réo rắt vài tiếng côn trùng, nhìn vào con đường lù mù với vài ngọn đèn đường cũ kĩ đầy vết vỡ nát. Đoạn đường này vốn ít người qua lại cộng thêm cây cối um tùm không được cắt tỉa bao giờ khiến mị thứ đều ám hơi thở ma mãnh lạnh lẽo.
Nghe nói Phi Yến rất sợ ma nên Tử Vy chọn con đường này để hù dọa con nhỏ đó một trận, sợ rồi sẽ không dám mò theo cô nữa. Còn về chuyện của Thái Linh, nếu còn có khả năng thì nó sẽ tìm tới cô thôi! Nhớ trước kia khi chuyện đó đến cô thậm chí còn chưa đủ lớn để hiểu ra vấn đề thì xung quanh đã là một đống đổ nát đau khổ! Có tránh chỉ có thể nói rằng nó tới quá sớm và cô thì lại còn quá ngây thơ! Bảy tám năm trời lừa mình dối người cũng giống như nắm một hòn than đỏ vậy càng cố chấp thì sau lại càng đau đớn, vết thương càng trầm trọng và đầy bột than đen trần trụi trước mắt!
Sau tất cả thì người lãnh hậu quả cũng chỉ có một người thôi! Vết thương nàylành hay không cũng vậy cả thôi!
Chuyện xưa xửa xừa xưa đó không cần quan tâm thứ cần bây giờ chỉ là đuổi được con bé phiền phức kia.
“Cũng to gan lắm! Còn chưa chịu về!” Tử Vy thầm đánh giá về độ bạo dạn của của nàng ngoài sang kia. Ở đây trước là nơi gọi là phố đèn đỏ, với đầy thứ kinh tởm, Tử Vy nhặt cái mớ tóc giả dính đầy bùn đất. Mũi cô chun lại vì cái mùi không thể khó chịu hơn.
Méo… éo… éo…
Tiếng này, chắc là lũ mèo hoang đang đói, có vẻ nó làm con bé kia bận tâm. Tử Vy hừ nhẹ môt tiếng, đúng là kiểu tiểu thư nhà giàu; rồi cô lại phì cười nói xong lại cứ như mắng chính mình trước kia.
Cô cũng chả tự làm tốn thời gian của mình làm gì, bước chân rón rén tiến về phía Phi Yến. Nghe đâu con bé rất sợ ma, hù chút chơi, dù gì cũng không nên để có một cái đuôi nhiều chuyện bám theo lải nhải.
Lũ muỗi vo ve bên cạnh quẫy nhiễu Tử Vy nhiều đến mực xua đi không hết tiện tay vỗ một cái!
Chết cha! 
Lấm lét nhìn trộm Phi Yến, cô gần như không thở! 
" Cứ tưởng là lộ rồi cơ! May cô ta bị ngốc!" 
-Im hết đi! - con nhỏ gào lên.
Thật may là cô ta không phát hiện ra! Tử Vy thở phào nhẹ nhõm tiếp tục ngồi xổm nhích từng bước đến. Kiểu lén la lén lút này không phải phong cách của cô, đối với những việc bình thường cô thà đối đầu mà kết thêm kẻ thù còn hơn đâu sau lưng rồi vờ không có gì xảy ra. 
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa cùng lúc xuất hiện trước mắt Tử Vy, con nhỏ tóc vàng kia không hiểu thần hồn nát thần tính thế nào lùi về phía cô. Cơ hội đến rồi: 
- Thỉnh thoảng cũng nên xấu xa một tí! 
Tử Vy nhẹ nhàng đứng lên lè lưỡi ra hết cỡ, bàn tay lạnh lẽo thừa dịp nắm lấy vai Phi Yến. Không dừng lại Tử Vy khẽ gọi tên cô bạn đáng thương: 
- Phiiiiiiii..... Yếnnnnn...
Khuôn mặt sợ hãi của Phi Yến vô cùng đáng thương cũng vô cùng đáng yêu, khó khăn lắm Tử Vy mới không cười phá lên, tuy thiếu ánh sáng nhưng cô vẫn biết cô bạn nhát gan kia đang sợ xanh mặt. Trong lúc Tử Vy đang phân vẫn không biết nên gọi tên thêm lần nữa hay lao đến ôm nhè nhẹ cô bạn thì nó đã hét toáng lên bỏ chạy thục mạng. 
Tử Vy ngẩn người rồi không nhịn được mà cười đến quặn cả ruột! 
- Mà đùa như vậy có hơi ác không nhỉ? Mong cô ta không có vấn đề gì thần kinh! 
Ngực áo của Tử Vy cộm lên, cảm giác nhồn nhột khó tả, vả lại vòng một của Tử Vy vốn khiêm tốn tự nhiên nổi được một bên rất buồn cười. Cái cục nó trồi lên, rồi trồi lên cuối cùng chui được ra kêu một tiếng! 
- Meo... 
Mặt Tử Vy cười méo xệch mặt, thầm than " nó chui vào người mình lúc nào thế?" 
- Lại không ngoan rồi! Mun, lúc nào mày cũng chui vào áo tao! 
Con mèo kêu gào phán đối, cả người nó ngọ nguậy cọ cọ lông vào cổ vào cằm cô. 
- Được rồi! Được rồi! Tao thua, mày cứ sống trong đống quần áo của tao đi! 
Trấn an mãi mà nó càng lúc càng kêu dữ hơn, cả người nó giẫy dụa thoát hẳn ra khỏi cái áo rồi nhảy xuống mũ áo run rẩy! Tử Vy thầm khó hiểu, nó hôm nay hình như đang hoảng sợ. 

Cây đèn đường chập chờn phát ra vài tiếng ri rỉ báo hiệu chúng sắp tắt ngấm trong đêm nay. Đêm nay không có trăng sao gì cả, chỉ ùn ùn nặng trĩu từng đám mây mang nước mưa axit. Không khí ở đây rờn rợn mùi tử khí mà giờ cô mới nhận ra, có lẽ bởi giờ cô mới nghe được nhưng âm thanh khè khè kỳ lạ. 

“Một cô bé nữa... trụ chống trời... bầu trời... bầu trời gặp mặt trăng... Lời nguyền truyền kiếp...” 
Tiếng nói ấy quá rõ ràng làm cô dựng tóc gáy, tất cả các giác quan nhạy cảm hơn căng lên xem xét xung quanh. 

 Tiếng rì rì của đèn im bặt, bởi từng chiếc từng chiếc một tắt ngấm tôn rõ vạn chấm xanh sáng ở quanh. Bất chợt Tử Vy không biết phải làm gì cả, tiếng nói cứ xuyên qua tai cắt nhỏ suy nghĩ của cô.
 Cầm viên gạch lên rồi ném đại đi!”
 Cô vô thức làm theo, dùng hết sức liệng nó vào bụi cây mà cô cho là ám muội nhất. Tiếng viên gạch đập mạnh vào một vật rỗng tuếch làm nó vỡ vụn ra khô khốc vang lên thì ngay lập tức những con mắt phát sáng ào ạt bay lên.
Gò vai gầy guộc trùng xuống thở phào nhẹ nhõm từ từ lấy lại hô hấp. Cô vừa giờ quả thật là sợ hú vía ra, chả trách Phi Yến ban nãy chạy nhanh vậy.
Thần hồn nát thần tính! Haz! Cũng chỉ là mấy con đom đóm đậu ở trong cây, chúng lởn vởn trong đó nhìn qua đúng là dọa người thật. 
Không nhận ra cũng là một điều tốt! Bởi chắc chắn các thiếu nữ tầm tuổi này không ai muốn biết mình vừa cầm gạch ném trúng cái gì đâu!
 Một màu đỏ đô nặng trĩu chìm ngập trong dịch lỏng trăng trắng nhung nhúc đầy dòi bọ, con nào con nấy mầm mập núng nính đến bóng mỡ chui ra ngoài hộp sọ đang phân hủy.
 “Con dòi nhỏ” bò lổm ngổm tìm đến thân cây cổ thụ, bám lên đó mà kết kén, cạnh những cái kén đã nở thành đom đóm hay bướm đêm. Chúng mới lên đó nên cần chút thời gian, một chút thôi rồi sẽ có thể bay.
 Thi thể bị vùi lấp hơn nửa trong đất và bộ vỏ rễ cây. Khuôn mặt bị phân hủy không ít nhưng vẫn nhìn rõ được con mắt trắng dã với đồng tử xám đục tựa như vô hồn mà đột trợn trùng lên đảo đi đảo lại. Phần miệng chỉ sót lại bộ quai hàm xỉn màu dây dây những mảnh thịt thối rữa khi hai hàm cạp cạp va vào nhau.
 Pháp sư! Trụ chống trời!...” Nó lải nhải bằng bộ răng.
Thi thể cứ nhắc đi nhắc lại những từ không đầu không đuôi. Quá vô nghĩa! Nhưng nó cũng chẳng thể nói được lâu nữa, mặt đất chuyển biến nâng rễ cây đâm xuyên vào sâu trong cỏ thể rồi hòa loãng nó thành chất lỏng đen kịt.
 Chất bổ dưỡng đó thấm tháp từ từ vào bộ rễ cằn cỗi xù xì kích thích nó dài ra trông thấy, diệp lục trong lá đổi dần thành màu đỏ máu.
Pháp sư! Trụ chống trời!...”
 Hai hàm cạp cạp cho đến tận lúc bị hòa thành dịch lỏng nuôi cây. Từ cuối cùng của nó bị xé rách bởi tiếng sét nổ đoàng: “Ch....ết” 
Tử Vy giật mình! Tiếng nói đó lại xuất hiện, cô im lặng lắng nghe nhưng không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa. Từng đàn đóm đóm bay lên bầu trời lấp lánh như những vì sao xanh, xinh đẹp đến kì lạ. Phân nửa tâm hồn cô chìm vào cảnh tượng mê hoặc ấy, phần còn lại run lên cô nhận ra có một điều từ nãy đến giờ sao mình không nhận ra! 
Hơi thở dồn dập hơn, nỗi sợ trào lên cồn cào như cấu xé tâm can! Gió lúc này không thể coi là quá mạnh nhưng những con đom đóm đó hình như không hề bị ảnh hưởng và ... điều quan trọng hơn, tiết đông chí lạnh lẽo này sao lại có đom đóm vậy!!!!!! 
Mun vẫn ngọ nguậy thậm chí cào vào cổ cô, nó không hề đau mà chỉ làm cô thức tỉnh. Tử Vy lùi dần về sau, cảm giác mách bảo cô chạy càng nhanh càng tốt! 
Tiếng động lớn xuất phát từ bụi cây, cái thứ trong bụi cây đó đang đuổi theo cô, Tử Vy sợ đến nỗi không dám quay lại nhìn cô chỉ cảm nhận được rằng mình sẽ chết nếu dừng lại. Cái thứ đó suýt thì vồ được cô cũng may cô kịp chạy qua cái ngách trái!
Trước mắt cô là con bé nhiều chuyện sợ hãi ngồi bệt xuống không chạy nổi, cô chưa kịp nói chữ : "ngu ngốc" thì nhận ra Phi Yến bị một bàn tay đen xì nắm chặt chân. Trong vài giây ngắn ngủi cô cầm thanh sắt chém xuống một đường giải phóng cho Phi Yến, chẳng kịp nghĩ nhiều cô nắm tay cô bạn nhát cáy kia chạy khỏi nơi quỷ quái này.
Cái thứ đó dường như tiếp tục đuổi theo cô và nó còn có "bạn".