Thứ Tư, 19 tháng 4, 2017

# trái cấm

Tiếng vỗ của một tay 1: Đau thương ngày hôm qua


HẠ VY 

Trên đời này có ai là không phạm lỗi? Không, không thể, vì có phạm sai lầm mới có thể sửa sai mới có thể đứng lên mà mạnh mẽ hơn gấp bội. Vậy! Ai đó cho tôi cơ hội sửa sai đi! 
Minh Ngọc à! Nói tôi biết đi, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tại sao? Tôi đã rất cố gắng kia mà, sao bây giờ chỉ còn một mình tôi ở đây? Tại sao tình yêu của tôi với em lại là sai trái? Tôi biết em sẽ không bao giờ yêu tôi nhưng tôi không hề đòi hỏi gì thêm! Sao lại phải dồn tôi tới bờ vực bức tôi phải tự nguyện nhảy xuống? 
Tại sao hả? Tại sao tất cả đều chống lại tôi? Tôi đã làm gì tổn hại đến các người? Vì sao lại để tôi lại một mình? Bố à, con thật sự muốn hỏi " tại sao lại là con". 
Tôi đưa ly rượu vang trắng lên mũi ngửi, mùi thơm dễ chịu này thật quen thuộc, mẹ rất thích loại rượu này, mẹ thường nói nó giúp mẹ cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ nhưng mẹ ơi, sao giờ nó chỉ làm con thấy nặng nề đau đớn đến vậy? Vị của nó chỉ làm con thấy cay đắng, khó chịu lắm! Bóp nát ly rượu trong tay để màu đỏ hòa với dòng dung dịch trong suốt đầy hơi men kia tôi không nhịn được mà cười ngặt nghẽo! 
" Con có biết trách nhiệm của mình là gì không? Con phải bảo về cơ thể này thật hoàn hảo, ta không muốn nó có một vết xước nhỏ nào! Trên đời này nếu chỉ có một kẻ hoàn mỹ thì đó phải là con." 
" Không hiểu! Không hiểu cũng phải cố gắng ghi nhớ, phải hiểu bằng được! Con không được phép thua ai cả, con gái của ta phải là người giỏi nhất." 
Máu cứ vậy mà chan hòa trong bàn tay chảy cả xuống khuỷu tay, tôi không thể cười được nữa. Hai dòng nước mắt tuôn rơi, đôi tai vẫn chịu tra tấn về bản tin tang lễ của chính mình. Thật buồn cười! Cái xác đó là ai thế? Giờ tôi chạy ra đó chắc họ chôn sống tôi cho thành tang thật cũng nên. Cứ như mẩu chuyện tiếu lâm nhưng chẳng thể làm người ta cười vui vẻ!
"Bố à! Bố làm đám tang đó long trọng quá! Giọt nước mắt đó là vì có chút thương xót cho con thật hay chỉ là bố đang quá vui mừng! Cho con biết đi! Nói con nghe! Từ khi nào bố sắp đặt kế hoạch này? Tạo ra đứa trẻ được quá nhiều ngưỡng mộ, có tất cả rồi giết nó để lấy danh tiếng cho mình, lấy cả lòng thương xót của người dân ở đất nước này? Trả lời con, đứa con trai đó... là khi nào... bố phản bội mẹ... 
Mà khoan đã! Hình như con nhầm lẫn gì đó! Phải hỏi là từ khi nào bố rắp tâm lừa mẹ và làm cho con cả một thế giới giả tạo? 
Người cha nghiêm khắc nhưng vẫn rất quan tâm con có mấy phần là thật, người cha giận dữ lần đầu tiên đánh vào mặt con có mấy phần phẫn nộ hay chỉ toàn sự vui sướng vì con thú đã sập bẫy. 
Giờ thì bố bảo con phải tin vào ai đây!"
Hai ống thuốc lọt vào mắt tôi, sắc xanh ngọc thanh thản ấy có thể chặt đứt luôn sự sống hoặc cho tôi thứ mà tôi cần! Ngài thủ tướng đã nói rõ mà, ngay từ khi tôi được tạo ra cơ thể đã hấp thụ được rất nhiều chất X13Z, vậy nên não bộ mở rộng hoạt động lớn hơn người bình thường, ngay cả xương và khả năng hồi phục cũng tốt hơn chỉ có chút tác dụng phụ là chất béo trong người khá thấp và hocmon testosteron cao hơn. Nhưng đó là sự sắp xếp của bố tôi, ông muốn tôi trở nên như vậy nên đã không làm điều trị thanh lọc khi sinh mà Y Lâm, Bảo Trân,... được làm. Phải vậy nên tôi bất bình thường như thế thành một đứa khao khát trở thành con trai và đem lòng yêu một đứa con gái. Bị kịch là tôi nên trách bản thân là quá ham muốn yêu một cô gái hay trách bố đã tạo ra tôi như vậy? Sự thật là vốn trong tôi đã yêu thương người giống tôi hay chỉ là do chỗ thuốc đó?
Tôi vớ lấy một ống thuốc bẻ hai đầu rồi dốc thẳng vào miệng, nuốt trọn không bỏ sót một giọt nào. Nó chẳng có vị gì cả nhưng lại nóng và giống dầu ăn. Không đến nỗi khó uống như tôi nghĩ!
Dạ dày tôi sôi lên như nấu chảy nội tạng, giống dòng dung nham lan tỏa đi đến đâu là nóng rát tới đó! Cơn đau đầu tiên giống như cả người bị một bàn tay vô hình nhào nặn lại vo tròn thành quả cầu. Tôi phải đi lại cho vơi bớt đi...
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng xung quanh nhưng tôi không hề có cảm giác mình vừa đâm vào cái gì. Mọi thứ xoay mòng mòng thành các vòng tròn đầy màu sắc, thật đẹp!
" - Thứ này có thể kết thúc đau đớn hoặc sẽ giúp cô có đủ sức mạnh để tiến đến đau đớn tiếp theo!"
- Hai thứ đó cũng không khác nhau là mấy! - Tôi đáp lại ngài Thủ Tướng.
- Tất nhiên là khác chứ! Nếu sống cô còn cơ hội trả thù ông ta, nếu cô chết thì Thiên Bảo sẽ làm điều đó giúp cô!
- Ông... - Tôi trừng mắt nhìn ông ta! Các người là người lớn nên cho mình cái quyền thao túng tất cả sao? Phải rồi cho dù có là ai thì tất cả đều nằm trong bàn tay của các người!
Tôi muốn giết ông ta!
- Thế nào, Hạ Vy! Cho dù có thế nào thì cô cũng nên có chút niềm tin!
- Tin như trước đây tôi tin tưởng bố mình sao?
Nụ cười của ông ta trở nên tròn trịa hơn, có vẻ ông ta rất hài lòng!
- Không! Cô chỉ nên tin chính bản thân mình, đừng tin ai cả!
Đổi tư thế thoải mái hơn ông ta tiếp tục trò yêu mị của mình.
- An Lạc luôn cần những người không cần sự sống để duy trì sự sống.
Nụ cười của ông ta càng lúc càng tăm tối, Hạ Vy lạnh người. Ông ta dù sao cũng là con người bận rộn không ở lại lâu để một mình tôi ngồi suy nghĩ, ông đúng là người ngoại giao giỏi. Không nói nhiều chỉ nói vào trọng điểm. Xem ra tôi cũng chẳng còn con đường nào khác!"
Cơn đau cổ làm kéo tôi ra khỏi cơn mê.
Tôi, ... tôi ... không thể thở được!
Tay tôi bóp mạnh vào gáy, tiếng khò khè từ phổi rạo rạc hơn, xung quanh cũng nhiều tiếng đổ vỡ hơn, tôi muốn uống nước, nước. Chân tay run rẩy, tôi không biết mình đã lăn lộn đến tận đâu những gì còn xót lại chỉ là màu máu quyến rũ.