Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - chương 8: Ngọc Trai Đen




TỬ VY

Không rõ hôm qua mình xúc động đến mức nào hay là do chưa tỉnh ngủ, cô biết rằng mình đã làm ra vài chuyện ngu ngốc. Đáng xấu hổ! Cô khóc như mưa rồi ôm chặt lấy con nhỏ kia và còn phun ra mấy câu ngu ngốc nữa. Quá ngán ngẩm cô xuống giường tầm sáu giờ sáng muộn hơn bình thường hai tiếng, nhìn con nhỏ bên cạnh say giấc nồng vô cùng thoải mái. Chắc nó không quen chịu cực khổ! Tử Vy khẽ thở dài, chân đút vào giày sải bước ra ngoài hít thở không khí. 
Sự yên tĩnh ở đây cho thấy ở đây chẳng có một bóng người! Rõ ràng bên ngoài giống như hỏng hóc xập xệ vậy mà bên trong lại đầy đủ và sạch sẽ còn hơn cả có người ở! Quá nhiều thứ đáng nghi. 
Tử Vy bước từng bước trên nền gạch, hôm qua tối quá không kịp nhìn xem nơi này trông như thế nào. Phải nói đây là một nơi tuyệt đẹp có cây cổ thụ có hồ nước và một căn nhà tạm, nghĩ thôi cũng đủ làm Tử Vy phì cười! Nơi này thật sự rất đáng yêu mà! Tiếng giày gõ cộp cộp xuống nền gạch vang vọng như có người đi sau, Tử Vy dừng lại trước hồ nước phóng tầm mắt ra xa. 
Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp! 
- Ai! - Cô quay ra sau. 
Tiếng bước chân ngừng lại rồi nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó, nếu nói "tôi không sợ" thì chắc chắn là nói dối, chân cô run rẩy không sao ngừng được!
- Meo... meo...
Không biết từ đâu Mun chạy tới cọ cọ vào chân cô!
Tử Vy buông bình sịt hơi cay ra cúi xuống bế con mèo lên trấn an nó!
Tiếng gió thổi qua từng tán lá, những chiếc lá vàng úa đỏ rơi xuống như mưa, cảnh sắc phải nói là tuyệt đẹp! Thế nhưng đâu đó trong hơi ấm của cơn gióthấy sự hiện diện thật lạnh lẽo. Cơn gió lạ lòng vòng quanh cô dò xét. Thế mà lá cây vẫn êm đềm rơi như chẳng quan đến cơn gió này.
Chúng chợt dừng lại sự bất thường này để tiếp tục im lặng. Nên chạy đi hay đứng lại ở đây?
Những cái là run bần bật tự động dạt sang hai bên tạo thành lối đi nhỏ từ chỗ cô đang đứng, dưới chân vài cái lá nhỏ co rút cố thoát ra khỏi đế giày của cô, Tử Vy nhẹ nhàng trả tự do cho chúng. Khỏi nó mấy cái lá lập tức phóng vọt qua hai bên.
HAHAHA!
Cộp! Cộp! Cộp!
Tử Vy nổi da gà nhìn dòng dung dịch đen kịt chảy vào lối nhỏ. Mặc kệ có chuyện gì cô chạy lên lớp lá khô, những chiếc lá liền dạt ra thành lối riêng cho cô. Mọi thứ càng lúc càng trở nên đáng sợ hơn. Cô chạy tới lối bậc thang dẫn lên ngọn núi, hơi nhiều rêu nên khá trơn, bước chân thoăn thoắt chạy lên đỉnh núi. Cô phải thừa nhận cô sợ, thật sự rất sợ, cô nhớ giấc mơ hôm qua không phải là quá rõ ràng nhưng sự nhầy nhụa, máu, vùng vẫy tự nhiên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tử Vy không nghĩ là mình đã bỏ quên một thứ, một thứ mà có lẽ cô không để tâm tới! Có lẽ vì trước đây cô chưa từng có nó!
Cô chạy tới một thị trấn nhỏ kì lạ, nó cổ xưa như làng mạc thời phong kiếu châu Âu, khá dễ thương nhưng sẽ vui hơn nếu nơi này có thêm ít "người", không có ý gì đâu nhưng ở đây đúng là toàn quái vật. Cô tự hỏi người liệu có thể tiến hóa từ lá cây hay không? Mấy người lá cây đó hăm hở chạy tới "hỏi thăm" cô. Họ liên tục phóng lá cây từ cánh về phía cô, mấy cái lá cắm phập vào cánh cửa gỗ.
- Woa! - Cô thốt lên rồi cuống quít cúi thấp lộn vài vòng vào cạnh cái giếng trách mấy đòn tấn công này. Cũng may trước cô từng học taekwondo cộng thêm kinh nghiệp né đồ vật nào đó "không may" cứ lao vào cô. Đôi lúc cô cũng thấy khó khăn ngày xưa cũng không đến nỗi là quá tệ, nhắc lại không hề đau chỉ thấy một khoảng trống không!
Tử Vy liếc nhìn xung quanh rồi vội chộp lấy cái sào khá dài, cô không phải một đứa yếu đuối cũng chẳng phải loại ngu ngốc những gì đã được học cô đầu nhớ rất rõ. Cách sử dụng côn dài như thế nào, đánh trả tự bảo vệ mình ra sao nhưng cũng nhớ rõ những lần vùng lên đáp trả lại cô đã phải nhận lại những gì!
Không còn sự lựa chọn nào khá hơn, Tử Vy vung gậy đập túi bụi vào lũ người lá, chúng tan ra thành từng mảnh rơi lộp độp xuống đất. Lá nhỏ vừa tiếp đất liền bay về hồi phục lại thành những người lá ban đầu, rất nhanh sau Tử Vy hất lửa than vào chúng. Cô không tin chúng không cháy sạch.
Như cô nghĩ chúng đã cháy sạch sẽ, cháy thành người lửa luôn. Câu đừng đùa với lửa không sai chút nào, cô xém chút thành món nướng luôn.
Tiếng vỗ tay vang lên và kẻ thù tan biến! Cô ngước lên nhìn về phía người đang ngồi trên mái nhà!
- Hi!
- Chào! - Cô đáp lại.
- Hình như ngươi quên đồ! - Gã mỉm cười nhắc cô.
Tử Vy nhíu mày, quên đồ ư?
- Vẫn còn ở chân núi đó!
Tử Vy liếc về phía sau một cái tên lóe lên trong đầu!
- Thôi chết!
Thị trấn dày lên với ngàn căn nhà, giờ thì cô thật sự không rõ mình đi từ bên nào rồi.
- Cần gì thì nói đi! Trả cô ấy lại cho tôi!
Gã cười nhạt rồi xuất hiện ngay trước mặt cô! Phải nói thật là gã khá đẹp trai với mái tóc thư sinh và đôi mắt xám bão, nhìn chúng long lanh trong suốt như đá vậy.
- Nếu là bình thường ta sẽ nhét ngươi vào mê cung sinh mệnh để ngươi chết dần chết mòn trong đó. Đúng là một con người đáng thất vọng! Bỏ rơi bạn mình tìm đường thoát. Tuy nhiên, thời gian gấp lắm rồi, ta sẽ đi đến phần cuối cùng!
Hắn phẩy tay biến ra một cái bàn đá nhỏ trên đó là hai ly rượu vang đỏ.
- Cắt máu của ngươi vào đó!
Tử Vy ngoan ngoãn nghe lời. Mắt cô nhìn thấy sâu trong cái màu đỏ quyến rũ ấy chứa vô vàn cám dỗ, có thứ gì đó thật sự đen tối.
- Uống ly bên trái!
Cô nghi ngờ nhìn vào cái ly, rồi uống cạn ly bên phải, nuốt cả hai viên ngọc trai đen bên trong!
- Ngươi điên rồi! Triệu Tử Vy, sao ngươi dám!
Gã sôi máu, gió cuộn xung quanh gã bốc lên ngùn ngụt, mắt gã nổi rõ đường vân bạch ngọc, mống mắt càng lúc càng trong như đá. Quả nhiên không phải là người.
- Ly bên trái, đúng rồi mà!
- Ngươi...
Là do hắn không nói rõ là ly bên trái hắn hay ly bên trái cô, hai người đối diện nhau. Hắn không thể trách cô!
Hắn không giận nữa, phất nhẹ tay áo đưa cô về chỗ Phi Yến.
Con bé đó đang nói cười vui vẻ với tên mắt đá đó, còn có vẻ rất vui vẻ. Tử Vy mừng rơn lên, thật may quá!
- Phi Yến này, ly rượu kia là của ngươi! Uống đi!
Tử Vy không nói không rằng giật lấy nhấp thử rồi đưa cho Phi Yến. Cô để lại lời giải thích:
- Thử độc!
Phi Yến phì cười, giờ thì con bé thật sự rất buồn cười. Phi Yến yên tâm uống cạn ly, cổ họng khé lại:
- Ngọt quá!
Vị ngọt tan dần chỉ còn lại vị ngăm ngăm đắng chát xen lẫn quấn lấy đầu lưỡi.
- Tôi lại chỉ thấy vị đắng, đúng là có ít vị ngọt nhưng sau vẫn đắng chát!
- Không ngon như tưởng tượng nhỉ? - Phi Yến khẽ cười.
- Ờ! - Tử Vy hờ hững.
- Phi Yến đi nào, ta cho ngươi xem vũ khí!
Phi Yến xỏ giày đi theo gã đàn ông ra cửa Tử Vy mới lặng lẽ lấy khăn đưa lên miệng, cợ bụng co gập liên tục. Cô cố gắng không gây tiếng động, bàn tay cứ thế càng ngày giữ càng chặt cho đến khi cơn đau dịu lại. Cái khăn đã nhuốm một màu đỏ tươi. Cô biết trong ly rượu đó có độc, mọi thứ quá rõ ràng rồi, loại cổ độc dùng ngọc trai đen này cô từng được nghe qua, vì nó rất đẹp lại có vẻ quí phái nên không biết bao nhiêu quí tộc chết vì nó.
Cô không biết gã kia là ai, lời hai người nói với nhau không quá mười câu nhưng hắn cho cô cảm giác có thể tin được. Mà thật ra có không đáng tin giờ cũng chỉ có thể dựa vào hắn, bởi vì hắn có sức mạnh! Nhưng ly rượu độc này có tác dụng gì đây?
Phi Yến thật sự ngây thơ, sao với người lạ mà cứ vô tư như thế chứ? Tử Vy đau đầu nghi ngờ, hắn có thể tạm tin, sự tạm thời này sẽ kết thúc, sớm thôi! Đến nước này chỉ có thể chấp nhận là mình đang bị lợi dụng. Tìm được cơ hội thì hãy thoát thân.
Tử Vy không nhận mình là người từng trải hay có kinh nghiệm chỉ là sự ích kỉ độc ác trên đời này cô đã nhận được chắc chắn nhiều hơn Phi Yến. Giờ gã kia có nói gì cô cũng sẽ không tin. Mọi thứ hiện tại không đơn giản như bề ngoài đó là điều cô học được. Mọi thứ xảy ra từ hôm qua vẫn chưa có một lời giải thích thỏa đáng, cô vẫn ở một vòng tròn quanh cô không hiểu được những thứ kì dị kia là gì!
- Ổn không? - Gã hỏi!
- Không đau nữa!
- Ly rượu đó không phải của ngươi!
- Ta biết! Nhưng nó có độc!
- Ngươi bị ngu hay sao? Biết mà còn uống, bản chất của ngươi là hi sinh người khác, uống đỡ con bé một chút độc dược cũng không làm ngươi tốt hơn đâu.
- Ta cũng đâu có cần tốt đẹp!
Gã nhìu mày khó chịu!
- Kì lạ là ngươi không biết ta là ai vậy mà vẫn không có một câu hỏi nào.
- Nếu cần ngươi sẽ nói, hoàn cảnh bây giờ nếu bị gạt chắc cũng không biết. Nhưng giờ ta đang có một câu hỏi đây!
Gã ngoài người ra hào hứng, mắt gã sáng lên!
- Hỏi đi, ta rất mong chờ!
- Ta phải đấu với cái gì vậy!
Mặt gã nhăn tít lại cái vẻ chán đời muốn thoát khỏi ta!
- Ngươi chạy khỏi nó còn gì, giờ còn hỏi hay sao?
- Oh! - Tử Vy cười nhanh rồi trưng khuôn mặt không quan tâm. - Hỏi cho chắc thôi!
Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp!
- Ngươi mê hoặc Phi Yến bằng thứ gì vậy, làm con bé rất hào hứng.
- À! Chuyện đó ngươi có thể hỏi con bé đó! Một câu chuyện vô cùng thú vị.
- Thú vị đến mức nào, ta cũng muốn nghe đây!
- Câu chuyện này nói với ngươi thì chẳng có gì thú vị cả! Ngươi tự tìm hiểu đi!
- Chẳng qua ngươi chỉ có thể gạt được người như Phi Yến nên ngươi mới tách ta ra. Có thể thấy câu chuyện của ngươi chắc chắn rất nhạt nhẽo và cũng chẳng thuyết phục được ta, có đúng không?
Gã thay đổi tư thế, tiến đến khoác vai Tử Vy giống như bạn bè lâu năm!
- Ta còn tưởng sau vài kiếp người ngươi bị ngu đi, không ngờ vẫn sắc xảo như thế!
Gã vỗ vai Tử Vy mạnh đến nỗi cô suýt thì lăn ra đất. Cô khôi phục vẻ bình tĩnh đáp trả gã!
- Không phải ta sắc xảo mà là ngươi quá kém! Hơn nữa ta không quan tâm kiếp này kiếp nọ gì đó, ta chỉ quan tâm hiện tại.
Đôi môi khẽ cong lên, gã hoàn toàn hài lòng, mắt gã long lanh hơn thoáng chút buồn.
- Phải! Đây mới là ngươi mà ta biết. Haha! Cứ nghi ngờ, ta không quan tâm đâu bởi vì ta sẽ không hại ngươi, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ngoài ra sẽ không giải thích gì hết. Ngươi chỉ nhìn thực tế, ta quá quen rồi. Chuyện lừa Phi Yến là bởi vì nếu ta nói quá nhiều các người sẽ không hiểu hết. Chỉ cần tin ta không bán đứng ngươi!
Tử Vy cũng khẽ cong khóe môi định nói.
- Yên tâm đi, ta không như mẹ ngươi đâu! - Gã nắm lấy vai cô.
- Sao... ngươi biết!
- Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ngươi nên tin ta! Trác Thiên Vũ!
Tử Vy như bị sét đánh trúng đầu, tiếng nổ làm cô loạng choạng gục xuống tay gã kia.
"- Ta biết ngươi đã thấy, Thiên Vũ, cự nhãn của ngươi đã mở rồi, cho ta thấy đi Thiên Vũ khi mà ta nằm ngươi trong tay. Vùng vẫy đi!" 
- A! A! Aaaaaaaaaaa....
Tử Vy gào lên ôm đầu, những dòng chảy ép chặt vào đầu cô nó như đang nhồi vào ép chặt vào bộ óc đáng thương.
- Bỏ nó ra! Bỏ nó ra đi! Phong Thần!
Gã đơ ra nhìn Tử Vy, cơn hoảng loạn của cô làm gã bối rối!
- Sao ngươi biết ta là Phong Thần!
Sao lại biết, sao cô lại biết? Cô cũng muốn biết! Đầu cô sắp nổ tung ra rồi!
Tử Vy muốn ói, cô nôn ra những gì thì cô cũng không nhớ rõ, tất cả mọi thứ đều nhạt nhòa rồi biến mất.