Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - mở đầu


 TỬ VY

Từ bỏ! Hai chữ này nói ra thì dễ nhưng có mấy ai có thể dứt khoát buông tay? Bởi vì trong lồng ngực mỗi người đều là một trái tim kiên cường đến khó bảo, rõ ràng mọi chuyện đã sáng như ban ngày nhưng nó vẫn cố chấp không tiếp nhận.
Tử Vy cười nhạt một tiếng!
Nhưng dẫu sao cũng có thứ cho dù không chấp nhận thì trái tim cũng chẳng thể làm gì được. Cái đó được gọi là ... mà thôi. Đều là đau đớn cả, không nên nhắc đến.
Giờ đây có hối hận có lẽ đã muộn phải không? Cắn chặt răng cô nghĩ đến sự cố chấp nhận một ai, rồi hối hận vì đã ngông cuồng ảo tưởng vị trí của mình với ai đó, cũng rất hối hận vì đã không buông bỏ sớm hơn để bắt đầu sớm hơn.
Tất cả mọi thứ giờ đấy chỉ cần là bước lên một chiếc xe nào đó đi tới nơi mà mình muốn và cố gắng mà tồn tại.
Câu chia tay thật khó thoát khỏi cổ họng này nên lặng lẽ ra đi. Nhưng cô vẫn muốn nói cảm ơn cậu, cảm ơn những gì cậu đã trao và xin lỗi vì sẽ làm cậu tổn thương, Gia Huy!
Cơn mưa bụi cũng giống như nước mắt vậy, từng chút từng chút một lặng lẽ rơi thật khẽ mà cũng thật lâu, dường như không có gì mà lại làm người ta ướt áo. Nó cũng không khiến người ta phải dừng lại chờ đợi nó như cơn mưa rào mùa hạ, quá êm đềm phải không? Thực hi vọng cơn mưa này không làm cậu có bất cứ vấn vương gì nữa.
"Hãy coi tôi như một phần nào đó tốt đẹp nhé!"

Dừng lại trước bến xe, tự mình phân vân nên tới đâu, rồi tự mình cười nhạo. Đâu sẽ là nơi chứa chấp một đứa mồ côi chứ! Phó mặc cho số phận mà leo lên chiếc xe ít người nhất. Chỉ với một câu nói đáng thương người ta sẽ chẳng ngại ngần mà bằng lòng cho đi nhờ. Đôi khi gương mặt xinh đẹp rất lợi ...
Ngoan ngoãn chui xuống cuối xe ngồi chờ đợi, chờ bánh xe lăn đi.
Mọi mệt mỏi bỗng chốc kéo đến, dựa vào cửa kính mờ đi vì hơi nước, hơi thở cứ vậy nóng ran lên, đôi mắt cay xè, nước mắt ào ào chảy ra tuôn tràn ướt đẫm hai gò má. Ở đây không có ai, sẽ không ai biết đến nỗi... uất ức này...
"không muốn đi... không hề... không muốn chút nào... Tại sao lại là tôi? Tại sao? Tại sao chỉ một mình tôi phải chịu đựng tất cả? Không lấy một ai bên cạnh, cô đơn và tủi nhục, tất cả xấu xa đều là tôi. Nghiễm nhiên tôi là một cái thùng rác cho bọn họ!"
"Trả lời tôi đi, tại sao chỉ mình tôi!!"
Đôi mắt mờ đi, đôi tay cứ quệt mãi, quệt mãi những vẫn vậy, vẫn là một thế giới mờ ảo. Mặt rát lạt lên và nước mắt mằn mặn thấm vào những vết xước ấy xót xa.
- Con bé sao vậy? Nó đi đâu?
- Cháu không biết, con bé bị móc mất ví tiền, giờ lại phải về quê xa nên cháu cho nó đi nhờ.
- Ờ! Nhưng tới An Lạc thôi đấy.
- Vâng vâng!
Tử Vy thật muốn cười vào mặt mình. Những năm qua không phải ánh mắt khinh bỉ phát hận thì là ánh mắt thương hại đến buồn nôn.
Vì thế nên cô đã thề rằng tuyệt đối không để người khác phải bố thí cho mình vài đồng thương hại ngoài kia. Thương hại chính là thừa nhận rằng mình là kẻ hèn kém, khinh thường thân phận này. Trong mắt họ nói khó nghe thì lúc nào cũng có thể trở nên cặn bã.
Cuộc sống này ngoại trừ bản thân không cần ai hết, cũng sẽ không thương xót cho ai. Bởi vì sống cho mình là trên hết, trên đời này ngoài chính mình ra sẽ không còn người thứ hai trân trọng sinh mạng này nữa.
"Sẽ không còn nữa, Tử Vy của ngày xưa. Tôi chấp nhận nó cái tên Ngọc Lan!"