Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - Chương 1: Gặp mặt



PHI YẾN

Một ngày đẹp trời để ngủ nướng nhưng vì một số lý do củ chuối nên tôi đến trường khá sớm... chừng một tiếng. Có ai đó đã vặn đồng hồ của tôi chạy nhanh một giờ và đây là thành quả, đến trường khi không có lấy một bóng người! Phải nói là cái thằng nhóc ở nhà chơi khăm tôi khá đau đấy! Yên tâm đi, tối chị sẽ xử đẹp chú! 
Một tay cầm cặp, một tay cầm hộp sữa, tôi đắn đo nên đi lên lớp luôn hay đi đâu đó chơi. Suy đi nghĩ lại uống hết hộp sữa, tôi quyết định ... 
VÚT!!!!!!!!!!!!!!!
LẢO ĐẢO!!!!!!!!!!!!!!!!!
RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Xin lỗi, xin lỗi!
Đau quá! Vừa rồi là một cái bóng đen rồi một cái bóng xanh phóng qua làm đứa trẻ đau đớn này đâm đầu vào thùng rác...
Ơ...
Tôi vừa đầm đầu vào... thùng rác à!!!!!!!!?????
Mất một lúc tôi mới từ từ bình tĩnh đấm một cú vào ghế đá chửi thề!
- Con mẹ nó! Tao nguyền rủa cả nhà đứa nào vừa làm tao ngãaaaaaaaa....... 
Cơn giận ngùn ngụt bốc lên cùng với đó là hàng loạt tin đồn của vài kẻ tiểu nhân. Bắt đầu là đầu của tôi đâm vô con chim cánh cụt ở sân trường, thêm mắm thêm muối hạt tiêu giấm chua đủ kiểu qua một ngày từ sự kiện đập đầu ở rìa thùng rác đã biến thành chui đầu vô thùng rác, một số lớp còn bàn tán thêm là toàn thân lọt trong thùng rác, tắm ba ngày chưa sạch. 
Đây là câu chuyện ban sáng hả? Mới đó mà tắm ba ngày chưa sạch, các người nói có lý một chút được không? 
- Biết tin gì chưa? Phi Yến chui vào thùng rác nghịch ngợm đấy! 
- Eoooooo.....
Cả ngày người tôi nóng hầm hập, dung nham trong người sôi sùng sục. Nói đi nói lại cũng phải tìm được đứa khiến ta... bị tai tiếng như vậy. Vết nhơ này đến đời nào mới rửa sạch đây! Truy tìm hung thủ đâu có khó, vừa thấy mặt tôi gã cười, tôi cũng cười đáp lại. 
Ba giây sau.... 
Thằng cha chó chết kia bị tôi quăng vào thùng rác coi như đã giải quyết xong, con đứa xô ta ngã nữa. 
Tao! Sẽ! Tìm! Bằng! Được! Kẻ! Đó! 
Thù này nhất định phải báo, phải phanh thây nó, đầy nó xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không siêu sinh.
-Phi Yến! Cho dù cậu muốn báo thù, muốn chút giận thì cũng đừng bẻ bút chì của mình. Trời ơi! Bộ bút đó phải đặt một năm mới có đó...
Cô nàng thiết kế thời trang rưng rưng nhìn tôi hai giây, nước mắt lã chã tuôn ra khỏi bờ mi tuốt marcara. Tôi “bình tĩnh” nhìn vào mắt ả.
-... Thôi! Cả bộ này! Cậu cầm hết đi!

Bộ dạng run rẩy nhìn ta chìa ra bộ bút quá là đáng thương, nhưng trong giây phút nóng nảy điên cuồng thế này tôi không kìm nén được mà phang luôn cả bộ bút làm ả khóc thêm mấy ngày trời. 
Con người tôi yêu hận rõ ràng, đánh nhau xong có thể tiếp tục làm bạn nhưng một khi trong lòng còn cảm thấy chưa công bằng tuyệt nhiên sẽ yên phận, cho dù phải gây rối bù lu bù loa làm ầm ĩ cả trường cũng phải trả thù. 
***
Qua một ngày, cơn giận còn đang nóng hổi của tôi càng bùng lên mạnh mẽ! Tìm được rồi đúng là cái màu đen này hahaha! 
Một học sinh mới với một màu đen tuyền từ đầu đến cuối, chính xác là một cây "nấm" với bộ đồ đen! bỏ qua màn giới thiệu nhạt nhẽo, bỏ qua phần con cháu hiệu trưởng, bỏ qua vụ có đồng phục đen của học sinh suất sắc, bỏ qua vụ không phải kiểm tra đầu vào.... khoan, WTF, không phải kiểm tra? 
-WOWWWWWW
Cả lớp ồ lên! Mặc giáo viên yêu cầu im lặng. 
Đợi mọi người bớt lộ xộn, "cây nấm" mới cất lời: 
- Chào mọi người! Tôi là Giang Ngọc Lan, vừa tới từ hôm qua! Mong mọi người giúp đỡ! 
- Mặc kệ cậu xinh đẹp, tên hay,... tôi phản đối việc không kiểm tra đầu vào, và tại sao một mình cậu được mặc đồng phục suất sắc. Phản đối, phản đối! 
- PHẢI! PHẢN ĐỐI!!!!
- Các em, lịch sự một chút! 
Lại thêm một loạt tiếng la ó. 
- Xin lỗi!- Ngọc Lan cất lời- dù không biết vì sao nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi. Nếu vì đồng phục và bài kiểm tra nào đó vậy thì tôi làm là được rồi. 
- Ngọc Lan! Em vừa mới đến, chưa làm được bài kiểm tra đó đâu.- Giáo viên ái ngại nói. 
- Để con bé làm đi!- Một giọng nói từ ngoài của vọng vào.- Vốn để cho bọn nhóc này đỡ xấu hổ nhưng nếu đã muốn thì để Ngọc Lan thể hiện một chút cho chúng xem. 
Cô hiệu trưởng là người cho phép một đứa hạng bét như tôi vào ngôi trường quí tộc này vì, hazzz, gia đình kinh doanh. 
Nói ra xấu hổ nhưng để vào đây một là thật giỏi, hai là quí tộc. Tôi là trường hợp thứ hai, tuy vẫn đúng theo qui định nhưng nó vẫn chẳng nên nói ra. 
Ngọc Lan kia lạnh nhạt ngồi xuống chuẩn bị làm bài kiểm tra trên máy. Bộ đề 50.000 câu hỏi tất tần tật về mọi vấn đề, sẽ có 50 câu tự nhiên, 50 câu xã hội trong một đề làm trong ba giờ và mỗi câu chỉ chọn một lần.
Chuyện này thật ra cũng chẳng hay ho gì, người giỏi nhất chỉ được 95 điểm. Khó mà! 
Vả lại mọi người cũng chỉ kêu thế thôi, ai ngờ cô lại dùng dằng bảo làm cho xem, kiểu thiên tài về làng vậy. chuyện này làm hơi quá rồi. 
Cô chủ nhiệm đưa cho Ngọc Lan một cái máy tính, con bé nhẹ nhàng lắc đầu. Tôi không nhịn được ôm bụng nén tràng cười kéo áo nàng thiết kế, con bé giống tôi đang bịt miệng đôi mắt cong lên hình bán nguyệt. 
Không dùng máy tính luôn! 
Vậy là cậu ý là "thiên tài" thật! Haha!