Thứ Tư, 22 tháng 2, 2017

# bí ẩn # bi kịch

Bí ẩn - Chương 2: tảng băng đen


PHI YẾN

Sau tất cả, giờ thì mọi người đã hiểu lý do vì sao không có bài kiểm tra đầu vào cũng như "cây nấm" đó lại có đồng phục đen. Con nhỏ đó làm xong trong 2/3 thời gian và điểm là 98/100 phá kỉ lục của khóa từ năm kia, cái câu "vốn để cho chúng nó đỡ xấu hổ" không phải nói đùa. Vậy là "cây nấm" vào trường nhờ tài năng, nhưng cũng là cháu hiệu trưởng nên cũng là quí tộc nhỉ?
- Em sai mất 2 câu xã hội!- Con bé nói bình thản đến độ tôi còn tưởng nó không hề tiếc rẻ gì hai câu đó.
- Chắc không xem tin tức chứ gì!- Cô hiệu trưởng đùa.
- Thì em đâu dùng điện thoại hay laptop đâu, xem ti vi thì càng không!
Ngọc Lan thốt ra câu này làm tôi rùng mình, thời đại này không điện thoại, không máy vi tính khác gì người cổ chứ, không không ngay cả bố mẹ tôi cũng không cổ đến vậy. Không có nó cô ta làm sao sống được qua những ngày tháng nhàm chán này.
Mọi thắc mắc được giải quyết nên chúng tôi toàn bộ những đứa lúc trước toe toe ý kiến đều im như như thóc. "Cây nấm" đó được sắp xếp ngồi đối diện tôi, Ngồi bàn cuối dãy trong cùng tôi thì dãy kế bên, từ lúc nó ngồi đây thì không gian như đóng băng.
Không có lấy một âm thanh, khác xa với sự thanh bình sự yên tĩnh này làm tôi vừa khó chịu lại lạnh người muốn nổi da gà. Vốn dĩ rất nhỏ bé nhưng cũng đủ làm ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ thu hẹp đáng kể, khoảng tối ấy như một tảng băng đen, nhìn thì không quá tối nhưng lại không chừa lại chút hơi ấm nào. Lạnh quá!
- Mặt tôi có nhọ à?- "Cây nấm" hỏi- nhìn chằm chằm vậy là bất lịch sự!
Phải nói tôi giật bắn mình, tim rộn ràng như sắp nhảy cả ra ngoài!
- Đẩy người khác ngã mà không xin lỗi mới bất lịch sự!
Ngọc Lan dừng bút, từ từ nhìn sang tôi. mới vài phút trước chỉ là tim đập rộn ràng giờ trái tim trong lồng ngực muốn ngừng đập luôn. Khuôn mặt ấy, phải nói là quá hoàn hảo đi, đường nét sắc xảo ấy mê hoặc con người ta vào khiến cho tôi không thể quay đi đâu khác thế nhưng sắc lạnh trong đôi mắt ấy chỉ làm tôi muốn trốn tránh thật xa.
- Hôm qua tôi đã xin lỗi rồi!- Chất giọng hơi lai phía nam và vẫn luôn trầm ổn từ lúc bước vào, tôi vẫn chưa xác định nổi cảm xúc trong mỗi câu nói.
- Xin lỗi không thành khẩn gì cả, tôi còn chưa nghe thấy!- Tôi càng lúc càng bị đôi mắt kia cuốn hút, giống như một mặt hồ tĩnh lặng mờ sương khói, không thể rõ dưới đó là sự sống tươi vui hay chỉ là sự cô đơn với rong rêu. Vẫn là nó, sự tĩnh lặng bất an làm người ta khó chịu.
- Vậy xin lỗi!
- Không thể thành khẩn hơn chút à! Làm như thế chẳng ai chơi được với cậu chứ. Ít ra cũng nên cúi đầu nói "tôi thật sự xin lỗi vì đã đẩy ngã cậu, cậu có cần gì cứ nói tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để cậu vui lòng"!
Đôi môi hồng khẽ cong lên, đôi mắt nhướn lên nhìn tôi.
- Nếu không thì sao?
Thêm một lần nữa tôi lại choáng váng, cô ta sao cứ làm người ta ...
- Yêu cầu đâu có quá đáng nhất là khi người có lỗi là cậu đâu. Sống như thế không ai ưa được đâu.
Ngọc Lan quay đầu nhìn quyển vở rồi nhìn tôi:
- Không sao, từ khi sinh ra trông tôi đã vô cùng khó chịu, lớn rồi tính cách chả ra sao nên cũng chẳng ai thèm chơi. Tôi không ngại có thêm một người ghét mình đâu! Cứ tự nhiên!
Ngọc Lan không thèm quan tâm tôi tiếp tục chăm chú vào việc của mình. Cái thái độ đó là sao? Không lẽ cô ta biết tôi có ý định chơi xỏ bắt cô ta đi cọ thùng rác trả thù??
Sao lại biết chứ, không thể nào, tôi đã nói với ai về suy nghĩ ấy đâu?
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, dù gì tôi cảm thấy không công bằng, không công bằng chút nào. Bực thật! Thế nhưng sự bực bội ấy chả làm Ngọc Lan bận tâm, cô ta vẫn vậy, không có chút gì ghét bỏ phẫn nộ để cãi nhau ôm tỏi lên với tôi, có người hỏi chuyện thì trả lời, chẳng chơi cũng chẳng bắt chuyện với ai. Trở thành một tảng băng đen cô độc. Có lẽ đây là dấu hiệu của thiên tài!
Độ lập dị này đúng là đáng khâm phục!